Công Tước

Chương 979 : Không có cơ hội thì tạo ra cơ hội

Ngày đăng: 18:22 30/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo đang hừng hực khí thế:



“Tiểu Ngũ, cậu đã bắt đầu đi chưa?” “Hả?” Cung Ngũ dụi mắt, giọng vẫn còn buồn ngủ, “Tớ còn1chưa ngủ dậy đây.” “Hả? Tiểu Ngũ cậu quên rồi à?” Yến Đại Bảo nói to: “Hôm nay chúng ta đi học lái xe, ba tớ đi cùng chúng ta đấy!” Cung Ngũ ngồi bật dậy: “Chú Yến đi8cùng chúng ta thật à? Cậu đợi nhé, tớ dậy ngay đây, nhanh lắm, ba phút thôi là xong ngay!” Yến Đại Bảo trừng mắt: “Cậu phải nhanh lên đấy!”



Hai người hẹn nhau ngay ở trên đường cao tốc2trước cửa nhà Yến Đại Bảo. Cung Ngũ sửa soạn xong ra ăn sáng, rồi vội vàng ra ngoài, Bộ Tiểu Bát đuổi theo sau: “Chị ơi! Chị quên mật Tiếu Bát rồi!”



Cung Ngũ quay lại nói với cậu:4“Tiểu Bát, chị đi học lái xe, em đi thì làm sao chị học được?”



Bộ Tiểu Bát giậm chân, “Chị lừa đảo nhé, chị nói ngày nào cũng đưa Tiểu Bát đi chơi cơ mà!” Cung Ngũ mím môi: “Nhưng mà chị đi học, chứ có phải đi chơi đâu!” Bộ Tiểu Bát hừ một tiếng: “Tiểu Bát sắp giận rồi!”



Cung Ngũ chớp mắt, nhưng phải làm sao đây? Yến Đại Bảo còn đang đợi cô, bên này thì Bộ Tiểu Bát cứ bám riết lấy cô.



Nhạc Mỹ Giảo đi từ trong phòng ra: “Tiểu Bát, đừng làm phiền chị con đi học, về phòng đi!”




Bộ Tiểu Bát nhất quyết không chịu. Khoảng thời gian này, cậu đã quen được Cung Ngũ đưa đi chơi, lần này bỗng nhiên không được đi cùng chị khiến cậu vô cùng đau lòng. “Tiểu Bát muốn đi chơi với chị cơ!” Bộ Tiểu Bát quay lại nói với Nhạc Mỹ Giảo, vẻ mặt ấm ức, nghĩ ngợi một lúc lại nói thêm: “Tiểu Bát còn có bao bao nữa...”



Nghe vậy, Cung Ngũ lập tức giơ tay ra với Bộ Tiểu Bát: “Mẹ, thôi để con đưa em đi cùng cũng được, dù sao cũng còn có Yến Đại Bảo nữa, chắc chắn sẽ giúp con trông em thôi.”



Nhạc Mỹ Giảo ngây người, “Con đi học lái xe còn dẫn theo trẻ con làm gì? Cho dù là con hay Yến Đại Bảo lái xe mẹ đều không yên tâm, Tiểu Bát không được đi!” Bộ Tiểu Bát vừa nghe thấy Cung Ngũ đồng ý liền chạy như bay về phía Cung Ngũ: “Tiểu Bát yêu chị nhất!” Rồi co giò chạy thật nhanh: “Đi thôi, đi thôi!”



Nhạc Mỹ Giảo: “...”



Cung Ngũ nhe răng cười với Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ yên tâm đi, buổi tối con nhất định sẽ đưa Tiểu Bát bình an trở về.”



Nhạc Mỹ Giảo thực sự bị cô làm cho tức muốn chết, vừa rồi còn kiên quyết không chịu đưa đi, nhưng không biết Tiểu Bát nói cái gì lại đột nhiên thay đổi chủ ý chứ? Cung Ngũ dắt tay Bộ Tiểu Bát vội vàng lên xe, nhét cậu bé ngồi lên ghế trẻ em, hai chị em cùng giục tài xế, “Chú lái xe nhanh nhanh lên!”



Tài xế: “...”
Tài xế: “...”



Nhạc Mỹ Giảo hết cách, “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho mẹ hoặc Bộ Sinh đấy. Nghe thấy chưa hả?” Cung Ngũ nhe răng: “Con nghe thấy rồi!” Sau lần thành công này, Bộ Tiểu Bát phát hiện ra dùng lì xì trong cặp xách của cậu có thể mua chuộc được chị gái. Điều đó có nghĩa là năm nay khi đến tết cậu phải ra sức đòi lì xì mới được.



Hai chị em đều rất hài lòng, Bộ Tiểu Bát nghiêng đầu, ung dung lắc lư đôi chân mập mạp mũm mĩm, “Chị ơi, chị Đại Bảo đợi Tiểu Bát ở đâu?” “Ở đường cao tốc trước nhà họ, em đến nơi rồi sẽ biết ngay thôi.” Cung Ngũ cười hi hi nói.



Xe đi thẳng đến điểm hẹn, quả nhiên họ nhìn thấy một đoàn xe đang dùng trước con đường cao tốc trước cửa biệt thự nhà Yến Đại Bảo.



Thấy xe họ đi đến, Yến Đại Bảo nhảy tưng tưng lên ở bên đường: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ! ở đây này... Í? Sao cả Tiểu Bát cũng đi theo thế?” Cung Ngũ xuống xe: “Bởi vì Tiểu Bát cử nhất quyết đòi đi, không còn cách nào khác tớ đành phải dẫn Tiểu Bát theo vậy. Yến Đại Bảo, khi tớ lên xe cậu nhớ trong Tiểu Bát giúp tớ đấy.” “Cứ giao cho tớ đi!” Yến Đại Bảo vỗ vai cô, “Không có vấn đề gì đâu.” “Chú Yến đâu rồi?” Cung Ngũ tò mò, “Đã bắt đầu đi được chưa?” Yến Đại Bảo gật đầu, phất tay một cái, “Xuất phát!”



Sau đó, cô lên xe cùng với Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát.



Cung Ngũ chỉ vào chiếc xe ở phía sau đang phát ra vô số lời oán thán trách móc, nói: “Yến Đại Bảo, cậu không ngồi cùng xe với chủ Yến à?”



Yến Đại Bảo nghiêng đầu: “Tớ muốn ngồi chung xe với Tiểu Bát. Tiểu Bát, có đúng không nào?” Tiểu Bát gật đầu, “Đúng!”. Dứt lời, hai người cùng cười khà khà.



Cho dù cách xa như vậy thì Cung Ngũ cũng cảm thấy Yến Hồi đang ngồi ở chiếc xe đi sát theo sau đang oán thán, giận dữ đến mức độ nào.