Công Tước
Chương 983 : Đều bất khả thi!
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Công tước đại nhân đã quá quen thuộc với Hoàng Triều, bế Bộ Tiểu Bát đi ra ngoài, Cung Ngũ cứ đi theo anh. Đi được nửa đường thì có một nhân viên phục vụ mới hớt hải đi đến nói: “Thưa anh, anh có thể dẫn vợ và con anh đi theo lối đi bên kia được không...”
Công tước đại1nhân ngày người, Cung Ngũ ở phía sau mặt cũng đã xanh mét, Bộ Tiểu Bát lên tiếng đính chính, “Đây là anh trai, đây là chị của Tiểu Bát! Không phải là vợ và con!”
Nhân viên phục vụ vừa nghe vậy thì bối rối, vội vàng xin lỗi. Công tước đại nhân nhìn Bộ Tiểu Bát ở trong lòng rồi8lại nhìn Cung Ngũ đang trừng mắt nhìn anh, anh cười nói: “Không sao, rồi cũng sẽ có thôi.” Cung Ngũ trợn mắt lườm, Bộ Tiểu Bát dùng tay nâng mặt Công tước đại nhân lên, nói: “Sau này anh sẽ có thật nhiều thật nhiều bạn nhỏ.”
Công tước đại nhân cười: “Ừ, anh cũng thích có nhiều bạn nhỏ.”
Cung Ngũ2đứng bên cạnh nói chen vào: “Sinh nhiều con là heo, thực sự thấy thương cảm với vợ của anh Tiểu Bảo sau này, ai mà kết hôn với anh thì chuẩn bị làm heo nái luôn đi, mở cửa ra một cái là một đám trẻ con ma vào, hoành tráng thật!”
Bộ Tiểu Bát bĩu môi: “Chị...” Cậu hít hít4mũi, ấm ức nói: “Tiểu Bát... Nếu Tiểu Bát mà đi học mẫu giáo, thì liệu... có bị coi là biến thành heo con không?”
Công tước đại nhân nín cười, vỗ lưng cậu bé, “Tiểu Bát không phải là heo con.” Cung Ngũ giật giật khóe mắt: “Tiểu Bát, heo con thì có liên quan gì đến em?”
Bộ Tiểu Bát ấm ức nói: “Mẹ nói là ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn nhỏ, rất nhiều, rất nhiều... Nhiều bạn nhỏ thì tức là heo, chị đã nói thế... Hu hu hu... Tiếu Bát không muốn biến thành heo đấu!”.
Cung Ngũ: “...”
Công tước đại nhân bế cậu bé đi về phía bàn ăn, cười nói: “Tiểu Bát đừng khóc, ý chị nói khác với ở nhà mẫu giáo. Chị nói là có nhà có rất nhiều anh chị em, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức giống như bầy heo. Tiểu Bát nhà chúng ta chỉ có một, là độc nhất vô nhị, sao lại là heo con được chứ?” Bộ Tiểu Bát chép miệng, nửa tin nửa ngờ, “Ổ...”
Cung Ngũ híp mắt lại, cô còn tưởng là Tiểu Bát thông minh cơ, hóa ra vẫn là một đứa bé ngốc. Yến Đại Bảo và Yển Hồi đã bắt đầu ăn, thấy Cung Ngũ đi đến, Yến Đại Bảo nhe răng cười lấy lòng: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ nghi hoặc, “Có phải là cậu ăn trộm đồ ăn của tớ không?”
Yến Đại Bảo mím môi, kiên quyết lắc đầu: “Không có mà, tớ có ăn trộm đồ ăn của cậu đâu! À, Tiểu Ngũ, món này ngon lắm, cậu ăn thử đi!”
Bộ Tiểu Bát cầm bình sữa uống nước, uống xong còn chép miệng, há cái miệng nhỏ ra chờ Công tước đại nhân gắp thịt cho cậu ăn. Công tước đại nhân gạt đi vết dầu mỡ trên miếng thịt, sau đó đút cho cậu bé ăn.
Cậu bé cứ thể ăn liên tục: “Tiểu Bát thích nhất là ăn thịt!” Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn chăm chú, “Em ăn thì cứ ăn đi, đừng có nói ra. Cứ như là ở nhà không cho em ăn ấy.”
Cậu bé vừa nghe thấy vậy đã tưởng chị không vui, vội vàng cầm cái thìa nhỏ trong tay xúc một miếng thịt, run run đưa đến trước mặt Cung Ngũ, “Chị cũng thích ăn thịt.”
Cung Ngũ: “...”
Cậu bé vươn cánh tay ra: “Chị ăn đi.”
Công tước đại nhân ngồi giữa hai người, Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân, rồi lại nhìn Bộ Tiểu Bát thật nghiêm túc, trợn mắt lườm, vươn ra ăn miếng thịt kia. Nước sốt trên miếng thịt còn chưa chảy hết, lúc cô hút vào trong miệng đã bị dính lên mặt. Cung Ngũ nhắm mắt, trong lòng thầm mắng Bộ Tiểu Bát một trận, rồi từ từ rụt cổ lại, lấy giấy ăn trên bàn lau mặt, sau đó cảm thấy trước mặt tối đen lại, có chiếc khăn bông ấm áp lau lên mặt cô. Cung Ngũ mở mắt ra thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang cầm khăn bông lau mặt cho cô: “Sao lại để dính vào mặt thế này? Em có muốn đi rửa không?”
Anh cau mày lại, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
Thấy Cung Ngũ nhìn mình không nói gì, anh lại im lặng giây lát, sau đó đặt khăn bông vào tay Cung Ngũ, “Em thấy chỗ nào khó chịu thì lau đi. Anh sợ em bị dính vào mắt.”
Cung Ngũ vẫn đang nhìn anh chằm chằm, tự cầm khăn bông lau mặt.
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn Công tước đại nhân, rồi lại đảo mắt nhìn sang bên kia, vừa hút sữa chua vừa lén quan sát tình hình.
Yến Hồi vẻ mặt không thèm để ý đến, chỉ ăn một chút, cảm thấy hôm nay đồ ăn không ngon miệng chút nào, tâm trạng không tốt nên định lát nữa sẽ đến nhà bếp gọi tên đầu bếp chính ra dạy cho một trận nên thân. Đồ ăn khó ăn như vậy là để cho người ăn hay sao?
Một thời gian không tới đây, sao tay nghề của mấy tên này đã lại kém đi rồi, quả nhiên là một lũ vô tích sự!