Công Tước
Chương 985 : Yến đại bảo và người lái xe g y tai nạn
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Yến Đại Bảo nghe Công tước đại nhân nói xong thì quyết định đối tốt với Cung Ngũ hơn, như vậy có
thể giúp anh trai cô cộng thêm điểm. Haizzz, đúng là anh cô cứ khiến người khác phải lo lắng mãi, sao lại cãi nhau với Tiểu Ngũ cơ chứ? Đã1bảo là thường khi hai người cãi nhau thì con trai phải nhường con gái cơ mà. Về vấn đề này, Yến Đại Bảo còn muốn dạy dỗ Công tước đại nhân một lượt, bảo anh phải luôn luôn nhường nhịn Tiểu Ngũ.
Công tước đại nhân nhìn dáng vẻ Yến Đại Bảo8nhăn mày nhăn mặt, không khỏi bật cười thành tiếng: “Ừ, sau này nhất định là anh sẽ luôn nhường nhịn Tiểu Ngũ. Trước đây là do anh sai, anh vẫn luôn tự ngẫm lại bản thân mình, sau khi Đại Bảo nói anh sẽ càng chú ý hơn.”
Yến Đại Bảo nghe2Công tước đại nhân nói xong cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Đúng là anh trai nghe lời đáng yêu mà! Thực sự hy vọng Tiểu Ngũ và anh trai nhanh chóng làm hòa! Bên ngày ba người nhà họ đi về, còn bên kia Cung Ngũ dẫn Bộ4Tiểu Bát về nhà. Trên đường về, Bộ Tiểu Bát nói với Cung Ngũ: “Chị ơi, ngày mai chúng ta có đi chơi nữa không?” Cung Ngũ cười nói: “Ngày mai chúng ta không đi chơi nữa, ngoài trời nóng lắm, chúng ta ở nhà chơi là tuyệt nhất.”
Bộ Tiểu Bát nghe vậy lập tức nói: “Chị cũng ở nhà, Tiểu Bát cũng ở nhà. Chị chơi cùng với Tiểu Bát là Tiểu Bát vui nhất.”
Buổi tối về nhà, hai người bị Nhạc Mỹ Giảo mắng cho một trận: “Buổi sáng hai đứa cứ thế mà đi à? Không dẫn theo giúp việc à? Không ai nghĩ ra à? Nhỡ chẳng may con không trông được rồi Tiểu Bát lại bị bắt cóc mất thì sao?”
Bộ Tiểu Bát lập tức ngẩng đầu lên: “Tiểu Bát sẽ gọi chị mà!”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Bát nhà mình có ngốc đâu!” “Con nhà ai cũng ngốc, chỉ có mình các con thông minh thôi hả?” Nhạc Mỹ Giảo nghe hai chị em nói càng tức giận hơn, còn dám cãi nữa! Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát vội vàng ngậm chặt miệng lại. Bộ Sinh biết chuyện không liên quan đến mình nên đã đóng cửa phòng làm việc lại, coi như không nghe thấy
“Tôi bảo anh đi hái hoa, chứ không bảo anh đi cắt trụi hoa nhé!” Cung Ngũ đính chính, “Anh chưa nghe thấy người ta nói bao giờ à? Hái ít vui vẻ, hái nhiều thất đức!”
“Đâu có đâu!” Dung Trần trả lời: “Tôi chỉ nghe thấy người ta nói là cái gì mà ngược ít vui vẻ, ngược nhiều hại thân...”
“Cái sh*t ý! Tôi cạn lời với anh thật rồi! Bye bye...”
“Đừng tắt mà!” Dung Trần hét lên, “Tôi đã thảm lắm rồi đấy! Tôi có một mình, cô liêu ở trong ký túc xá, đi đến đâu cũng vắng ngắt, tôi thảm lắm đó! Hôm nay tôi đã làm suốt một buổi chiều, vừa xới đất vừa bón phân, ông ta còn bắt tôi đi diệt sâu nữa... Tôi sợ nhất là mấy con sâu mềm mềm nhũn nhũn đó, buồn nôn chết đi được ấy!”
“Anh có còn là đàn ông nữa không hả? Sâu mà cũng sợ. Yến Đại Bảo còn dám bóp chết sâu bọ, anh thì sao? Có thấy mất mặt không hả?” Cung Ngũ híp mắt, “Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, sáng nay tôi đi học lái xe, trưa ăn no quá, bây giờ phải đi nghỉ ngơi đã.” “Sẽ mập đấy!” Dung Trần nói: “Này phòng đối diện, khi cô về sẽ biến thành đồ béo mập xấu xí! Tôi ghét đồ béo mập xấu xí!”.
“Con gái mập ăn hết gạo nhà anh hay sao? Anh có tư cách gì mà ghét hả?” Cung Ngũ nổi giận: “Còn đòi đi ghét con gái mập, con gái mập còn chưa ghét anh như que củi thì chớ! Hừ!”
Dung Trần khóc: “Này phòng đối diện, hôm nay cô ngứa mắt với tôi à? Sao cứ bắt nạt tôi thế?” Cung Ngũ híp mắt lại, “Tôi đâu có bắt nạt anh, tôi đang chê anh ngốc thôi, cắt trụi hoa ở vườn trường thì đáng bị trừng phạt, ngày mai ngoan ngoãn đi làm việc đi!” Dung Trần: “...” “Tôi tắt máy đây, bye bye.” Cuối cùng cũng tắt máy được, lần này Dung Trần không gọi lại nữa, Cung Ngũ cũng được thở phào nhẹ nhõm.