Công Tước
Chương 987 : Yến đại bảo và người lái xe g y tai nạn
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Buổi tối ít xe, đi đường thông thoáng không bị tắc, tài xế lái xe vừa ổn định vừa nhanh, họ nhanh chóng đến một bệnh viện tư được Hòa Húc mở ở Thanh Thành.
Xe vững vàng dừng lại, Cung Ngũ vội vàng xuống xe chạy ra cửa, “Yến Đại Bảo đang ở phòng bệnh nào?”
Không đợi cô y tá ở quầy lễ tân nói, phía sau bỗng nhiên có người tiếp lời cô: “ở phòng bệnh dành cho khách Vip ở tầng ba.”1Cung Ngũ quay đầu lại nhìn thấy Công tước đại nhân đang đứng sau cô, trong tay còn xách một chiếc hộp giữ nhiệt, “Đại Bảo đói bụng, cứ đòi ăn đêm nên anh đi mua đồ ăn cho Đại Bảo. Để anh dẫn em lên đó.”
Cung Ngũ liếc nhìn anh một cái rồi gật đầu: “Vậy tôi đi lên tầng ba.”
Dứt lời, Công tước đại nhân sánh vai cùng cô đi lên tầng ba. Đến cửa phòng bệnh, Cung Ngũ đã nghe thấy8tiếng Yến Đại Bảo, “... Tôi bị tai nạn xe rồi, tôi muốn nằm viện!” Cung Ngũ gõ cửa, nói: “Yến Đại Bảo!” “Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo nằm trên giường, một chân bị treo lên, một cánh tay bị quấn bằng trắng, đầu cũng bị quấn bằng trắng, dáng vẻ như bị trọng thương.
Cung Ngũ kinh hãi: “Yến Đại Bảo, cậu bị thương thế này cơ à?”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Đúng vậy, tớ bị thương nặng lắm ấy! Hu hu hu, tớ2đáng thương quá đi mất!” Cung Ngũ mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi tột độ, cô hỏi: “Cậu bị xe đâm à? Sao lại đâm thành ra nặng thế này? Thế này thì phải làm sao đây? Cậu bị gãy chân rồi à? Sao tớ thấy cậu bị thương còn nghiêm trọng hơn cả cậu hai Lý lúc trước thế?”
Yến Đại Bảo tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ còn bị nặng hơn ấy!” Cung Ngũ tức giận nghiến răng: “Đang4yên đang lành sao cậu lại lái xe bị đâm thành ra thế này hả? Có phải cậu cứ nhất quyết phải lái xe gây tai nạn thì mới yên không hả? Nếu không vì cậu tốt số thì bây giờ đã không còn được như thế này nữa rồi, cậu nói xem cậu có chịu yên không hả?” Yến Đại Bảo: “Không có mà, tớ có lái xe đâu, tớ chỉ dắt chó đi dạo, sau đó bị xe đâm thôi mà.”
Cung Ngũ nghe vậy liền hỏi lại, “Người đó có biết lái xe không hả? Quá đáng quá rồi!” Quay đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ là ba Yến Đại Bảo đang đứng, Công tước đại nhân đang ngồi trên sofa, còn Triển Tiểu Liên lại không thấy đến.
Cung Ngũ giật giật khóe miệng, chẳng lẽ cô Triển giận Yến Đại Bảo cho nên không muốn đến đây hay sao? Không phải vậy chứ?
Yến Đại Bảo nói với Công tước đại nhân, “Anh ơi em đói...”
Cung Ngủ không nhịn được hỏi, “Tên lái xe gây chuyện đâu? Hay là bị bắt rồi.” Yến Đại Bảo hít mũi, nói: “Bắt được rồi, về nhà rồi.” Cung Ngũ: “Hả? Hắn đã đâm cậu thành ra thế này mà lại thả cho hắn về nhà sao? Đáng lẽ ra phải bắt hắn lại cho ngồi tù chứ!”.
Yến Đại Bảo gật đầu: “Tớ cũng nói vậy đấy, nhưng mà hắn đói bụng, muốn về nhà ăn cơm, cho nên về nhà ăn cơm trước rồi.” Cung Ngũ bỗng thấy tức muốn chết, “Chẳng ra sao hết?! Quá đáng quá rồi đấy!” Cô quay sang nhìn Yến Hồi, tức giận đùng đùng nói: “Chú Yến, Đại Bảo đã bị thế này rồi mà sao tên lái xe gây chuyện lại được thả về nhà ăn cơm chứ, có phải là quá bất công với Yến Đại Bảo rồi không?”
Lúc đầu Lý Nhất Địch cũng nhìn cô với vẻ mặt đau lòng, sau đó nhìn lại tay chân Yến Đại Bảo, biểu cảm lo lắng và đau lòng trên mặt cũng dần biến mất. Anh ta cầm cốc trà đưa cho cô, “Đại Bảo uống đi em, có khi lát nữa sẽ dễ chịu hơn đấy.” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng.” Rồi cầm cốc trà Lý Nhất Địch đưa uống hai ngụm. Lồng ngực Triển Tiểu Liên còn đang phập phồng lên xuống vì nổi giận, nhìn qua đã biết là tức giận không hề nhẹ. Yến Hồi vẫn còn đang lầu bầu ở bên ngoài, hết nói Triển Tiểu Liên không thương Yến Đại Bảo, rồi lại nói cái gì mà bạo hành gia đình, Triển Tiểu Liên nghe chỉ muốn một cái bạt tai giết chết ông ta luôn. Bà quay trừng mắt nhìn cô, Yến Đại Bảo lập tức dịch sang bên cạnh Lý Nhất Địch, cái chân đang treo lên cũng lắc lư theo cử động của cô. Cung Ngũ vội vàng chạy tới đỡ, “Yến Đại Bảo, cậu không được động đậy đâu! Cậu không đau à?”
Cung Ngũ nhớ khi cậu hai Lý nhập viện, khắp cả hành lang bệnh viện đều nghe rõ được tiếng kêu la thảm thiết của anh ta, không ngờ Yến Đại Bảo còn dũng cảm hơn cả cậu hai Lý, đúng là quá giỏi!
Yến Đại Bảo dịch sang bên cạnh Lý Nhất Địch, Lý Nhất Địch nghiêng người cho cô dựa vào, Yến Đại Bảo vội nói: “Mami đừng mắng con nữa mà! Có phải mẹ cho tên tài xế gây tai nạn đó về nhà rồi không? Ba cũng không gây rắc rối cho hắn. Con chỉ dắt chó đi dạo thôi, có làm chuyện gì xấu đầu. Con bị đâm cơ mà, mami đừng có cứ mắng con như vậy chứ! Rõ ràng là đối phương không biết lái xe, còn nói cái gì mà lái tự động, hừ! Họ tưởng là lái máy bay chắc? Còn lái tự động...”
“Còn dám ăn nói lung tung nữa hả? Còn tài xế gây tai nạn nữa hả? Còn...” Triển Tiểu Liên tức muốn chết, Yến Hồi xông vào, “Này bà tám, bà không được bắt nạt Yến Đại Bảo của ông!”
Cung Ngũ mím môi, mắt tròn mắt dẹt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tại sao cô Triển lại cứ bảo vệ tên lái xe gây tai nạn chứ? Yến Đại Bảo đã đáng thương như vậy rồi.
Yến Đại Bảo bĩu môi, dáng vẻ như sắp khóc, đáng thương như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
Công tước đại nhân chống một tay vào cằm, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải. Triển Tiểu Liên hung dữ nhìn hai cha con Yến Hồi và Yến Đại Bảo với vẻ mặt ghét bỏ. Lý Nhất Địch đã hoàn toàn im lặng, chỉ còn Cung Ngũ vẫn đang mờ mịt. “Tiểu Ngũ, cháu về đi, Yến Đại Bảo không sao đâu.” Triển Tiểu Liên nói với Cung Ngũ, “Mặc kệ nó.” Cung Ngũ sao đi được chứ, cô lắc đầu, “Cháu phải ở lại chăm sóc Đại Bảo.”
Yến Đại Bảo vội gật đầu theo: “Đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Ngũ phải ở lại với con, nếu không có một mình con chán lắm!”
Triển Tiểu Liên tức muốn chết, “Con chán thì về nhà đi! Con chán cái gì mà chán? Cả một ngày trời con gây chuyện còn chưa đủ hay sao hả?” Yến Hồi nổi giận: “Bà lại mắng Yến Đại Bảo rồi! Sao bà cứ mắng Yến Đại Bảo thế hả? Nó là người bị hại! Bà còn mắng nó à, lương tâm bà đâu rồi? Yến Đại Bảo có phải con ruột của bà không hả? Bà không thương Yến Đại Bảo thì thôi, lại còn cứ mắng nó nữa! Hừ!”
Triển Tiểu Liên hít sâu: “Tiểu Ngũ, Đại Bảo không sao thật...” “Con có sao!” Yến Đại Bảo hét lên, “Con đã thế này rồi, con bị thương! Con cần nghỉ ngơi! Hừ!” Yến Hồi hùa theo: “Đúng rồi đúng rồi! Yến Đại Bảo cần được nghỉ ngơi! Cái bà này bị dở à! Chẳng ra sao cả! Còn bạo hành gia đình... Ông đây sẽ báo cảnh sát!”
Cung Ngũ: “...” Rốt cuộc tất cả mọi chuyện là sao chứ?