Công Tước
Chương 994 : Mồm qụa
Ngày đăng: 18:22 30/04/20
Cung Ngôn tình cúi xuống bể Bộ Tiểu Bát giơ lên thật cao. Bộ Tiểu Bát lập tức vui vẻ cười phá lên, mục đích chính mà cậu muốn Cung Ngôn Đình bể là để được bay cao. Các trò chơi mạo hiểm1ở khu vui
chơi giải trí thiếu nhi Bộ Tiểu Bát có thể chơi hết từ trò cấp thấp nhất đến trò cao cấp nhất. Những đứa trẻ khác chỉ cần nhìn thấy là đã sợ khóc ầm lên rồi, nhưng còn riêng cậu8lại hưng phấn la hét sung sướng.
Cung Ngôn Đình giơ lên liên tiếp mấy lần, cuối cùng cũng mệt, sợ mình không cẩn thận làm ngã Bộ Tiểu Bát cho nên đặt cậu xuống: “Tiểu Bát, anh mệt rồi, giờ phải làm thế2nào nhỉ?”
Bộ Tiểu Bát ngoan ngoãn nói: “Nghỉ ngơi ạ.”
Cung Ngôn Đình cười: “Được, vậy anh nghỉ ngơi một lát nhé.”
Cung Ngũ cười híp mắt nhìn Cung Ngôn Đình, hỏi: “Anh Tư, em hỏi anh một chuyện riêng nhé!”
Cung Ngôn tình lấy làm4lạ: “Chuyện riêng? Chuyện riêng gì cơ?” Anh ta không ngờ rằng cô còn có chuyện riêng tư muốn nói với mình, hay nói cách khác, từ xưa đến nay họ đều chưa bao giờ nói chuyện công cả! “Anh đã có bạn gái chưa?” Cung Ngũ hỏi thẳng. Cung Ngôn tình ngây người, đúng là chuyện riêng nhưng không ngờ đến chuyện này, “Tạm thời vẫn chưa có, sao vậy?” Cung Ngũ lại hỏi: “Vậy anh có điều kiện để yêu đương hẹn hò không?” Cô liếc nhìn Bộ Tiểu Bát, phát hiện cậu nhóc đang tròn mắt nhìn họ, rõ ràng là không hiểu họ đang nói gì.
Thấy Cung Ngôn Đình bị câu hỏi của mình làm cho ngày người, Cung Ngũ giải thích từng chút một: “Thì yêu đương hẹn hò là phải tiêu tiền đúng không?” Cô bé ngón tay, gián tiếp nhắc nhở Cung Ngôn Đình: “Phải dỗ dành con gái vui vẻ, phải rộng lượng hào phóng không được keo kiệt, mời ăn cơm, mời xem phim, mua quà để bạn gái vui lòng, thỉnh thoảng còn phải tạo ra những điều lãng mạn, những việc này đều phải tiêu tiền. Anh Tư, anh có kiếm được nhiều tiền không?”
“Hả?” Cung Ngôn Đình giật giật khóe miệng, bị Cung Ngũ hỏi một loạt câu hỏi như vậy, trán anh ta túa ra đầy mồ hôi lạnh, “Tiền thì có một chút, nhưng không biết là có đủ hay không. Có phải là còn phải mua nhà mua xe mới được không? Thời buổi này con gái đều thực tế, những thứ đó phải mua trước thì người ta mới hài lòng đúng không?”
Cung Ngũ vỗ vai Cung Ngôn Đình, trịnh trọng nói: “Anh Tư, anh trông có vẻ là người thành thực, dù thế nào cũng phải kiếm được bạn gái đã rồi mới tính tiếp được! Phải có bạn gái đã chứ!” Cung Ngôn Đình: “...”
Cung Ngũ liếc nhìn anh ta, “Được rồi, vậy anh có tiền để mua nhà mua xe chưa?”
Buổi trưa khi ăn cơm, bên ngoài trời càng mưa to hơn, Cung Ngôn Đình nói: “Có vẻ như sẽ mưa đến tận ngày mai rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu lên: “Con nói là dự án kết thúc có thể nghỉ ngơi mấy ngày cơ mà, có phải về gấp đâu, có mưa thì cũng không ảnh hưởng gì đến con cả.” Cung Ngũ ngồi cạnh Bộ Tiểu Bát, thỉnh thoảng lại đút cho cậu bé. Nhạc Mỹ Giảo nhắc nhở, “Tiểu Ngũ, con để Tiểu Bát tự ăn đi, sang năm nó phải đi học mẫu giáo rồi, còn lớn hơn mấy đứa trẻ bằng tuổi, đừng có mà không biết tự xúc cơm ăn.” Bộ Sinh ngẩng đầu lên nhìn Bộ Tiểu Bát, nói với bà, “Đến lúc đó cho bảo mẫu đi theo đến trường mẫu giáo là được...” Nhạc Mỹ Giảo nổi cáu, “Thế mà cậu cũng nói ra được à? Cậu đã thấy có con nhà ai đi mẫu giáo mà còn dẫn theo bảo mẫu chưa? Tôi phục cậu sát đất rồi đấy.” Bộ Tiểu Bát lắc lư đôi chân nói, “Tiểu Bát không cần ai đút hết, Tiểu Bát tự biết ăn mà.”
Nói xong cậu cầm thìa, xúc một miếng thật to cho vào miệng, phồng má lên nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Bát biết ăn mà.”
Cung Ngũ khen ngợi cậu: “Tiểu Bát giỏi quá!” Bên kia Bộ Sinh đang nói chuyện công việc với Cung Ngôn Đình, anh ta cảm thấy rõ ràng Cung Ngôn Đình đã càng trưởng thành và chín chắn hơn trước. Mới đầu Cung Ngôn Đình chỉ là chàng sinh viên mới tốt nghiệp non nớt không có kinh nghiệm, khi nói chuyện với Bộ Sinh đều dùng thái độ thành kính e dè. Nay Cung Ngôn Đình đã nói chuyện với Bộ Sinh bằng thái độ tự tin hơn, không còn khiến người khác có cảm giác ngờ nghệch như xưa nữa.
Đối với Bộ Sinh, cách duy nhất khiến Nhạc Mỹ Giảo dồn hết mọi tâm tư lên Bộ Tiểu Bát chính là nhanh chóng khiến cho Cung Ngôn Đình và Cung Ngũ trưởng thành và trở nên xuất sắc. Chỉ khi họ đều xuất sắc hơn người thì Nhạc Mỹ Giảo mới hoàn toàn yên tâm về họ, nếu không, tâm tư của bà mãi mãi đều chia ra cho mấy đứa con luôn khiến người khác phải lo lắng đó.
Cho nên, cho dù là Cung Ngôn Đình hay là Cung Ngũ, Bộ Sinh đều nghĩ cách để họ ngày một mạnh mẽ hơn. Mỗi lần Cung Ngôn Đình đến, Nhạc Mỹ Giảo đều có thể nhìn ra được sự thay đổi của anh ta, đó chính là điều Bộ Sinh mong muốn.
Không còn cách nào khác, bởi vì người anh ta yêu là một người phụ nữ đã từng kết hôn và còn có hai đứa con. Muốn người phụ nữ đó toàn tâm toàn ý trở thành mẹ của con anh thì chỉ có thể khiến cho bà ấy thoát ra khỏi cái bóng với người chồng cũ, không còn lo lắng cho những đứa con của chồng trước, đó mới là cách chính xác nhất để tranh đoạt một người phụ nữ.
Để bọn chúng chủ động đến thăm người phụ nữ của anh ta, còn thoải mái hơn là để người phụ nữ của anh ta cứ suốt ngày nhớ nhung muốn đi thăm bọn chúng. “Giai đoạn sau của dự án tôi đã cho người theo sát rồi, cũng lâu rồi không đến thăm Tiểu Bát, cho nên hôm nay mới đến đây.” Cung Ngôn Đình cười nói, “Không ngờ vừa mới đến chơi chưa được bao lâu đã mưa rồi.” Bộ Sinh cười nói: “Đây là ông trời muốn giữ cậu ở lại chơi mấy ngày đây mà.” Cung Ngũ ở bên cạnh gật đầu: “Đúng rồi, anh Tư mấy ngày này cũng rảnh, anh ở lại chơi với Tiểu Bát đi.” Anh ở lại chơi với Bộ Tiểu Bát, cô sẽ có thời gian hoạt động tự do rồi!
Cung Ngôn Đình nhìn Nhạc Mỹ Giảo, Mẹ, nếu con ở lại thì mẹ có chế con phiền không?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt lườm anh ta: “Mẹ chê con phiền thì con đi ngay và luôn là được rồi.” Cung Ngôn Đình cười nói: “Được thôi, mẹ có chế con phiền thì con cũng không đi, cứ ở lại đây chơi.” Cung Ngũ tươi cười nói: “Mẹ chỉ nói ngoài miệng vậy thôi anh.”
Bộ Tiểu Bát giơ tay: “Đúng rồi!” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn họ, “Hai con nói nhiều thế! Tiểu Bát, cầm thìa nghịch ngợm gì đấy? Ăn cơm nhanh lên đi!”