Công Ty
Chương 28 :
Ngày đăng: 17:44 19/04/20
Kỳ 43. HOÀNG ANH - BỊ SĂN ĐUỔIThoạt tiên, ngỡ như ảo giác. Nó ập đến đột ngột đến mức tôi không kịp phản ứng. Tôi bước qua hành lang, những bước nhanh quen thuộc. Bỗng dưng, ý nghĩa của hình ảnh vừa ghi nhận bùng nổ. Tôi quay phắt lại, để nhìn tận mắt, xác định nó, thật rõ ràng. Không nhầm. Ngay cạnh bàn nước, CD Nguyên đang đứng im, bờ vai rộng vững chãi. Ánh nhìn của anh đặt vào một điểm vô định xa xăm nào đó. Trên vai anh, mái tóc nhuộm đỏ hoe của Lim đang gục vào, run lên trong cơn nấc. Cánh tay Nguyên vòng nhẹ qua eo lưng cô, vỗ nhẹ đầy an ủi. Mắt Nguyên bất thần chạm vào tia nhìn đông cứng, tê dại của tôi, thoáng khựng lại. Những muốn gào lên, nhảy đến túm chặt cô gái kia giằng mạnh ra, đấm vào ngực Nguyên, giành anh ta lại cho mình, rồi trút ra tất cả nỗi oán giận. Tuy nhiên, một tia chớp sáng suốt lướt qua. Phép tính chớp nhoáng khiến tôi dịu xuống. Cáu giận mất kiểm soát chỉ khiến người ta sập bẫy chính mình. Ngay lập tức tôi quay lưng bỏ đi. Chiếc đồng hồ to tướng phía trên quầy tiếp tân vẫn chậm rãi đều nhịp quả lắc. Chỉ có trong lồng ngực tôi, trái tim đập cuồng lên, gần như điên loạn.
Hít một hơi dài, tôi bước vào phòng Sales. Các nhân viên ngồi sau máy tính ngước lên rất nhanh nhìn tôi rồi cụp mắt xuống. Có lẽ nét mặt tôi để lộ điều gì đó khiến những gương mặt kia không giấu nổi vẻ e sợ. Tôi ngồi vào cabin trưởng phòng. Hồ sơ sắp đặt sẵn trên bàn. Một bản báo cáo điều tra khoanh vùng thị trường trang trí nội thất văn phòng các cao ốc. Một bộ hồ sơ làm phim quảng cáo từ dưới agency chuyển đến cho tôi duyệt qua. Tôi đọc lướt, phát hiện ngay những điểm sai sót. Vào lúc khác, tôi sẽ gọi nhân viên theo dõi mấy job này đến, gay gắt yêu cầu chỉnh sửa. Nhưng tôi hiểu, chỉ cần sơ sảy, mồi lửa nhỏ cũng sẽ bắt vào nỗi oán hờn riêng tư đang dâng ngập trong lòng tôi lúc này, cháy bùng lên, thiêu rụi hình tượng trưởng phòng Sales trẻ nhất Red Sun -một cô gái trẻ điềm đạm, giỏi dang trong mọi việc - hình ảnh tuyệt vời mà tôi kỳ công gây dựng lâu nay. Thả vào cốc một viên sủi bọt, tôi uống cạn. Cần phải tập trung giải quyết cho xong công việc trước mắt, rồi tôi sẽ suy tính rốt ráo về CD Nguyên và Lim. Rõ ràng, họ càng lúc càng thêm ám ảnh tôi.
Chuông điện thoại vang lên đột ngột. Tên của Peter Yeo hiện trên màn hình. Tôi tảng lờ, không trả lời máy. Điệu nhạc chuông dai dẳng. Vài tiếng ho nhẹ khó chịu. Tôi đưa tay bấm nút im lặng. Dạo gần đây, tôi lảng tránh không gặp Peter. Với lý do mệt mỏi, tôi đề nghị ông ta cho tôi được yên tĩnh. Có một lần, khi trở về nhà sau một ngày làm việc và học thêm mệt nhoài, trên bàn salon xuất hiện một túi trái cây và hộp sữa đắt tiền, loại dành cho phụ nữ mang thai. Peter đã ghé qua, dùng chìa khoá riêng để vào nhà khi tôi vắng mặt. Chỉ là chi tiết vụn vặt, nhưng kỳ quặc thay, nó làm tôi như bị một vật thể vô hình tống mạnh vào người. Tôi loạng choạng khuỵu xuống ghế, ôm bụng. Một cái bụng trống rỗng, vô tích sự. Vậy mà Peter Yeo vẫn nuôi hy vọng tôi sắp sinh con cho ông ta. Cay đắng và thảm hại làm sao! Dần dần, cũng như những kinh nghiệm khốn khổ trước đây, cảm xúc trong tôi cũng chai sạn. Tôi bỏ mặc hộp sữa trong góc nhà. Tuần sau, một hộp sữa khác xuất hiện. Rồi một hộp nữa. Những hộp sữa còn nguyên xếp chồng lên nhau, đập vào mắt khi bước chân vào gian bếp. Một mặt, tôi lo sợ khủng khiếp viễn ảnh Peter biết được sự thật. Tất cả những gì đang có sẽ tức khắc bay vụt khỏi tay. Nhưng mặt khác, trong lòng tôi có điều gì đó giống như sự thách thức. Tôi khao khát ném thẳng sự thật tàn nhẫn vào vẻ mặt ngạo mạn của Peter. Ông ta sẽ bị một vố đau. Nhưng thôi, lúc này tôi chưa muốn nghĩ đến tình huống quá ư cay nghiệt. Còn che mắt được Peter lúc nào, còn có lợi cho tôi thêm chừng nấy. Tốt nhất là tôi cứ việc lặng im...
Tôi chìm đắm vào công việc. Trời đã về chiều. Xung quanh, mọi thứ như lùi xa. Tiếng nói chuyện của các nhân viên rầm rì sau các ô vuông cabin. Những bóng người bước nối nhau ra về, bước ra khỏi phòng Sales nhẹ như lướt trên mặt thảm dày. Căn phòng rộng giờ đây chỉ còn mình tôi. Cái job khó nhằn nhất đã xét duyệt xong. Vấn đề phức tạp của một khách hàng lâu năm của Red Sun cuối cùng cũng được tháo gỡ, bằng vài thủ thuật của riêng tôi, hay chính xác hơn, những mưu mẹo khôn ngoan mà tôi đã học lại từ Ms.Bảo. Cảm giác khoan khoái của người chiến thắng xua tan căng thẳng. Điện thoại di động trước mặt tôi một lần nữa lại loé sáng, tiếng chuông vang to dị thường. Vẫn là Peter Yeo. Bỗng dưng, ý nghĩ nói chuyện thẳng thắn với ông ta khiến tôi phấn chấn.
- Em đang nghe ông! - Tôi sử dụng chất giọng êm dịu đã tập luyện thuần thục và chuyên nghiệp.
- Ra thang máy, xuống nhà. Nhanh lên. Tôi chờ em dưới tầng hầm!
- Em đang làm việc. Còn một hồ sơ khách hàng quan trọng chưa giải quyết xong! - Tôi nói láo, nhếch môi cười. Cảm giác phấn khích tăng lên rõ rệt.
- Bỏ chúng qua một bên! - Peter ra lệnh. Thật lố bịch khi ông ta tưởng rằng vẫn còn uy lực với tôi như ngày nào - Em phải đi cùng với tôi. Em cần ăn tối.
- Đừng bận tâm chuyện nhỏ. Em không đói. Ông cứ về trước! - Tôi luôn biết cách sử dụng ưu thế thuộc về mình.
- Câm đi! Không lôi thôi! - Peter đổi cách xưng hô. Dấu hiệu cáu kỉnh - Cô không cần lo cho cô cũng được. Nhưng còn đứa bé trong bụng!
- Đứa trẻ nào chứ? - Tôi cười nhẹ, tạo vẻ ngạc nhiên không chê vào đâu được.
Có cảm giác người cầm máy bên kia loạng choạng. Những tiếng sột soạt của hơi thở ngưng bặt. Ông ta hẳn buông thõng tay. Bao nhiêu giây trôi qua, tiếng nói mới quay lại, vẳng đến mơ hồ:
- Cô nói gì, Hoàng Anh?
- Tôi từ chối không quan hệ với ông ta nữa. Có thể tôi rời khỏi công ty cũng được. Nhưng tôi sẽ tố cáo việc ông ta lợi dụng tôi, Lim ạ. Khi tôi nói thế, ông ta phát khùng lên. Phải khó khăn lắm, tôi mới chạy thoát được! - Tôi nói láo trơn tru, không chớp mắt. Rồi tôi lại hạ giọng, u ám - Rời Red Sun, không biết tôi sẽ ra sao nữa, Lim ơi...
Cô nhóc vươn người về trước, nắm nhẹ bàn tay tôi, đầy an ủi và cảm thông:
- Chị đừng lo. Người tốt phải được đối xử công bằng. Có gì, em sẽ nói thật, bảo vệ cho chị!
Điện thoại di động vang lên tiếng nhạc. Peter Yeo gọi. Tôi lưỡng lự giây lát rồi mở máy. Ít nhất, tôi phải biết hắn ta muốn gì ở tôi lúc này đây.
- Hoàng Anh, tôi muốn gặp cô. Tôi hứa, sẽ không có gì xảy ra cả. Tôi chỉ muốn nói chuyện sòng phẳng với cô mà thôi - Giọng Peter trơn mượt như một thỏi bơ.
- Ở đâu? - Tôi nói vào ống nghe, liếc nhanh về phía Lim. Cô mở to mắt nhìn tôi, đầy căng thẳng.
- Về căn hộ chung cư cao cấp. Tôi đang đợi cô ở đó!
Tiếng máy cắt đột ngột. Có lẽ mặt tôi tái mét ghê rợn lắm. Đến mức mà Lim phát hoảng lên.
- Ai gọi chị vậy? Có việc gì vậy?
- Không, Peter gọi đe doạ tôi thôi mà. Ông ta không biết tôi trốn ở đâu. Ổn thoả hết rồi. - Tôi nói dối dễ dàng, đầu óc vẫn gấp gáp suy nghĩ. Nếu tôi không về căn hộ chung cư lúc này, sẽ không ổn. Đột nhiên, tôi gập đôi người lại, mặt nhăn nhúm - Tôi đau bụng quá, Lim ạ. Thuốc đau dạ dày của tôi để ở nhà rồi.
- Để em đi lấy cho chị. Chị bây giờ trọ ở đâu? - Lim cuống quýt lên.
Vẫn giả vờ thở hổn hển đau đớn, tôi đọc số lô, số phòng và địa chỉ chung cư cao cấp. Được rồi, Lim sẽ đến đó, thế mạng cho tôi.