Công Ty

Chương 31 :

Ngày đăng: 17:44 19/04/20


Kỳ 49. LIM - BỊ NÉM ĐI NHƯ MỘT HÒN SỎINhững tưởng sau một cuộc tháo chạy kinh khủng, trở về nhà an toàn, tôi sẽ bình tĩnh trở lại. Nhưng thật kỳ quặc, trong lồng ngực, tim tôi vẫn nện thình thịch như một cái trống điện tử hỏng bảng điều khiển. Tôi vừa thò tay bấm chuông, cánh cổng tức khắc hé mở. Mẹ chờ sẵn từ bao giờ, với tất cả biểu hiện báo trước cơn giận dữ sắp sửa bùng nổ. Theo sát gót tôi vào nhà, mẹ nhìn thẳng mặt tôi, mắt cau lại, tung ra một nắm câu hỏi dồn dập:



- Nào, nói đi chứ! Con có biết nhìn đồng hồ không? Có biết thế nào là sớm và muộn không? Thử nghĩ xem, một cô nàng 20 tuổi, ăn mặc trống trải, vẽ mắt và tô son đậm thế kia, rồi về rất khuya, những người tử tế nhìn thấy sẽ nói gì?



Tôi im sững. Nếu không phải hôm nay, hẳn tôi đủ sức đương đầu với chương trình "đố em" đột ngột của mẹ. Nhưng lúc này, hơi thở hổn hển vẫn đeo bám tôi, tôi chỉ muốn trốn vào một góc riêng và tự trấn tĩnh mà thôi. Một cách đơn giản và gần với sự thật hơn cả, tôi giải thích:



- Con đi chơi nhạc ở bar về, mẹ ạ!



Mũi của mẹ hếch lên, hít mạnh. Hình như mẹ ngửi thấy mùi gì khả nghi. Nắm chặt khuỷu tay tôi, giọng mẹ thấm đẫm sự ngờ vực:



- Con vừa uống rượu, phải không Lim?



- Có đâu nào, con chỉ uống một chai Coke cùng với ban nhạc mà thôi! - Vừa nói xong, sống lưng tôi lạnh toát.



Ban nãy, ngồi sau tôi, CD Nguyên nồng sực mùi rượu. Anh cho biết đã bị cậu phục vụ quán bar đã đánh đổ cả một khay cocktail vào người, thấm đầy quần áo, lúc anh vội vã chạy lên sân khấu tìm cách giải cứu cho tôi khỏi sự săn lùng của Peter Yeo càng nhanh càng tốt. Thế nhưng có thể mẹ cũng không nhận ra mùi rượu, nếu tôi đã không ngả trong vòng tay CD Nguyên lâu đến vậy, và... và tôi còn để cho anh ấy hôn lên môi nữa chứ! Chao ôi, làm sao mà giải thích cho mẹ hiểu. Trong lúc tôi còn lúng búng đảo mắt nhìn quanh, mẹ bước thêm một bước, đưa ngón tay vịn nhẹ cằm tôi, quan sát kỹ lưỡng như quan sát một con chuột thí nghiệm:



- Không uống rượu, sao mặt mũi con trắng bệch thế này? Rõ ràng, môi trường quán bar không bao giờ lành mạnh - Mẹ chợt giật giọng, như tìm cách nắm thóp tôi - Lim, con vẫn uống rượu ở bar khi chơi nhạc, đúng không?



- Con không phải là người thiểu năng trí tuệ hay là kẻ mất kiểm soát hành vi. Không đời nào con đụng vào mấy thức uống có cồn chết tiệt! - Tôi kêu lên, phẫn nộ vì bị nghi oan.



- Tại sao con về muộn? Tại sao con bước vào nhà lảo đảo như đứa say xỉn? Rõ ràng, dạo gần đây mẹ thấy con hết sức khác thường. Và còn nữa, ngay trước khi con đến quán bar, có một giọng đàn ông, nói thứ tiếng Việt lơ lớ đã gọi tới nhà mình tìm gặp con... - Càng nói, mẹ càng để lộ sự hoảng loạn, không biết tin vào gì nữa. Có lẽ mẹ tôi đã xem quá nhiều phim truyền hình và mang trong đầu đủ các ý nghĩ bi quan về tệ nạn xã hội có thể tấn công những đứa trẻ ngốc nghếch.



- Mẹ ạ, mẹ hãy tin vào con. Nếu con hư, con sẽ biết cách che giấu để mẹ không biết được con làm gì. Ngoài ra, mẹ tưởng rượu Tây rẻ ư? Nó khá đắt để có thể uống nhiều đến nghiện đấy!



- Còn ma tuý thì sao? - Mẹ hỏi thì thào, nhìn sâu vào mắt tôi như thôi miên.



Thật quá sức chịu đựng. Nếu mẹ ám chỉ nụ hôn là ma tuý, thì có lẽ đầu óc tôi sắp vỡ tung lên như một trái mìn định giờ mất thôi. Tôi không thể tranh luận và biện giải với mẹ được nữa. Bằng một động tác đột ngột, tôi quay phắt, vùng ra khỏi bàn tay mềm mại nhưng rắn chắc của mẹ vẫn giữa cằm tôi. Tôi guồng chân chạy ào lên cầu thang. Tới giữa chiếu nghỉ của cầu thang rồi, tôi vẫn kịp nghe tiếng mẹ hét vọng theo, đầy tuyệt vọng:



- Lim! Nếu con có biểu hiện nào khả nghi của người sử dụng hàng trắng, mẹ sẽ dẫn con đi xét nghiệm!




- Uống đi chứ. Sao Lim lại nhìn tôi chăm chăm như nhìn vật thể lạ vậy?



- Sao chị không hỏi em về cái laptop của chị - Tôi nuốt nước bọt, nói nhanh.



- Tôi biết giờ đây nó đang ở trong tay Mr. Yeo! - Giọng Hoàng Anh bình thản.



- Chị vẫn đi làm ở Red Sun? - Tôi run lên - Chị vẫn là trưởng phòng Sales?



- Đúng thế. Công việc là công việc. Mối quan hệ giữa tôi và Peter là chuyện cá nhân, không có gì liên quan ở đây hết - Hoàng Anh nhếch mép cười.



Cảm giác rõ rệt chị ấy nói dối, tôi hỏi thẳng vào bí mật mà tôi muốn biết:



- Bên trong cái laptop có gì mà cả chị và Mr.Yeo đều muốn giữ lấy nó? Chị nói thật đi. Em không làm ở Red Sun nữa, nhưng em phải biết sự thật để lòng thanh thản.



- Một dự án làm ăn lớn.



- Của Red Sun? - Tôi lờ mờ hiểu ra vấn đề. Khuất tất nằm ở điểm mấu chốt này đây.



- Đừng có hỏi tôi như hỏi cung thế, Lim - Thình lình Hoàng Anh gằn giọng, nói đủ cho tôi nghe rõ - Cô không cần biết quá nhiều. Càng biết rõ về Peter, cô càng gặp nguy hiểm, có hiểu không, hả?



- Nguy hiểm gì? - Tôi quyết bám đến cùng.



- Nghe đây - Hoàng Anh thì thào - Chính vì cái laptop của tôi đã cài mã khoá, cô không mở ra đọc được, nên cô mới được sống sót cho tới bây giờ, hiểu chưa? Hãy cảm ơn ông Trời vì may mắn đó đi, và đừng có hỏi vặn tôi nữa...



Hoàng Anh đột ngột đứng lên, xách túi bước đi. Tôi ngồi lặng trong góc quán, những lời cuối cùng của chị ấy còn âm oang trong tai. Tôi đã giao cái laptop cho CD Nguyên, trước khi nó đến tay Peter Yeo. Rất có thể, anh đã mở nó ra xem. Như vậy, CD Nguyên cũng đang trong vòng vây nguy hiểm. Anh có biết điều đó hay không?



Điện thoại trong tôi đột ngột rung lên. Tôi nhìn màn hình. Số điện thoại bàn gọi tới. Một số lạ. Tôi bấm nút nghe. Vẳng ra giọng nữ nhẹ nhàng, êm mượt như giọng nói nhân tạo: "Lim đấy ư? Em có muốn đến công ty Hồng Nhật của chúng tôi làm việc không?". Tôi hít một hơi dài. Giọng nói của Ms.Bảo vẫn đều đều vẳng đến.