Công Ty
Chương 41 :
Ngày đăng: 17:45 19/04/20
Kỳ 64. CD NGUYÊN - CHẶNG MỚICánh cổng mở tung. Chiếc xe trườn ra khỏi garage. Đèn xe sáng lóa. Các chùm tia sáng không xóa đi mà chỉ tô đậm khung cảnh tối đen vây quanh, đen tối và nặng nề hệt như đầu óc tôi lúc này. Tôi tăng tốc. Tiếng máy rốc lên. Chiếc xe lướt như điên trên con đường vắng vẻ. Chiếc điện thoại di động vứt chỏng chơ ghế bên cạnh. Chốc chốc, tôi liếc nhìn nó, như liếc nhìn một sinh vật nhỏ báo điềm dữ. Tôi căm ghét và sợ hãi nó, đồng thời, tôi cũng không thể rời mắt khỏi nó một giây nào. Cách đây năm phút, tôi nhận một cú điện thoại. Hoàng Anh gọi. Bằng giọng nói tỉnh táo khác thường, cô ta yêu cầu tôi đến ngay. Đột nhiên, linh cảm sáng rõ mách bảo có chuyện gì bất ổn vừa xảy ra. Nhưng tôi cố gắng chống cự:
- Cô lại nghĩ ra trò gì nữa vậy?
- Nếu vài phút nữa anh không có mặt tại căn hộ của tôi, anh sẽ phải hối tiếc.
- Cô hãy tự giải quyết vấn đề của cô. Tôi không còn quyền lực gì và không còn liên quan đến cô. Tất cả những gì cần nói, lúc chiều, tôi đã nói hết với cô rồi...
- Được thôi, tôi sẽ để mặc con bé người yêu của anh trong tình trạng này vậy. Còn sau đó, chuyện gì đến sẽ đến. Tôi không cần gì nữa...
- Tình trạng gì chứ? Lim đang ở chỗ cô sao, Hoàng Anh? - Máu trong huyết quản lạnh ngắt, tôi gào lên - Nói đi, mau lên! Chuyện gì xảy ra?
Tuy nhiên, điện thoại đã cắt đột ngột. Ngay tức khắc, tôi nhấn số của Lim. Chỉ là những hồi chuông dài, vô vọng, không ai nhấc máy. Trong tích tắc, tôi mặc thêm áo, lao ra khỏi nhà. Mọi ý nghĩ trong đầu tôi rối loạn. Một tiếng nói ghê sợ không ngừng lặp lại, âm âm bên tai tôi: "Lim đang nguy hiểm". Trong tâm trạng mù mịt ấy, tôi chỉ đủ tỉnh táo để lái xe đúng đường đến khu chung cư nơi Hoàng Anh đang sống. Đèn vàng. Tôi cho xe phóng vụt qua. Tôi không thể bỏ phí một giây phút nào khi Lim của tôi đang trong tình thế nguy khốn. Những chiếc xe cùng chiều tuột lại phía sau. Gió bên ngoài thổi vù vù. Tôi cũng chẳng buồn đóng cửa kính. Mặc dù hiểu rõ Hoàng Anh là ai, nhưng tôi biết chắc đây không phải là một cái bẫy. Trong những thời khắc khó khăn nhất, hãy để cho lý trí, óc xét đoán và phân tích nhắm mắt lại. Chỉ cần nghe theo tiếng nói của trực giác, thế là đủ.
- Okay, vậy em sẽ về nhà. Sau đó nợ học phần thêm vài tháng. Và kể hoạch tổ chức đám cưới vào đúng kỷ niệm 5 năm ngày em phỏng vấn xin việc tại Red Sun sẽ hoàn toàn bị phá sản - Chà, hẳn khi gõ dòng chữ này, cô nhóc của tôi đã khoái chí cười to vì một lần nữa lại giành phần thắng trong cuộc đôi co với tôi, như tất cả mọi lần.
- Thôi nào. Anh sẽ xa em thêm một mùa xuân nữa vậy - Tôi gõ bàn phím, không phải không buồn - Em cố học nhanh nhanh rồi về với anh, nhóc nhé. Anh nhớ em khủng khiếp. Và công ty thiết kế của chúng ta chỉ cần chờ em về là sẽ đi vào hoạt động ngay.
- Vâng ạ - Một gương mặt mỉm cười và một nụ hôn trên YM dành cho tôi. Rồi Lim lại chạy sang xưởng vẽ, thực hiện bài làm cho khóa cao học hai năm mà cô sắp sửa hoàn tất.
Tôi hiện đang làm creative director cho một công ty thiết kế quảng cáo của Nhật. Red Sun vẫn là một công ty thiết kế hàng đầu trong thành phố. Sếp lớn của Red Sun không ai khác, chính là Kat Trần. Cô ấy làm việc khá hiệu quả, với sự giúp sức của Peter Yeo. Gặp Kat, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thân tình. Cả hai có thể trao đổi tất cả mọi đề tài, chỉ tránh không nhắc đến Hoàng Anh mà thôi.
Sau khi rời bệnh viện, thoát khỏi các triệu chứng của bệnh tâm thần, Hoàng Anh đi làm trở lại ở Red Sun. Nhưng thời gian ngắn sau đó, cô nghỉ việc, lập một công ty riêng, nhận hợp đồng đặc biệt từ các công ty lớn, chuyên sâu ở khu vực sản xuất chương trình truyền hình quảng cáo. Công ty của cô ta làm ăn rất phát đạt. Có lẽ, cô ấy sẽ còn phát triển hơn thế nữa, bởi cô ấy thực sự có tài và có đầu óc. Một đôi lần, tham dự các hội nghị khách hàng, tôi gặp Hoàng Anh. Cô vẫn một mình. Một ai đó nói rằng, vì di chứng của lần bỏ đi đứa bé trong bụng, không thể có con được nữa, nên Hoàng Anh quyết định không lấy ai mặc dù có không ít người theo đuổi. Tôi không quan tâm nhiều hơn tới cô. Mỗi người một con đường, một cách sống. Hết thảy chúng tôi đều có những khát vọng riêng. Khát vọng khiến chúng tôi sống tốt hơn, hay khát vọng biến thành tham vọng thiêu rụi? Tất cả vẫn đang phía trước. Chúng tôi mới chỉ ở chặng khởi đầu.
Hết