Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 101 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Hai tuần trước, đoàn phim «Không tiếng động» đã đăng đợt ảnh đạo cụ đầu tiên.
Đã là ảnh đạo cụ, thì trên chín tấm ảnh đó đều không có nhân vật, chỉ có một đám đồ vật. Ví dụ như nam số hai mà Lô Tường Bác sắm vai, trên poster nhân vật của hắn chính là một quả bóng rổ. Dùng vật phẩm để ám chỉ người, mượn cái đó gợi lên lòng hiếu kỳ của dân mạng, chiêu thức ấy Hứa đạo chơi rất thành thạo, cũng đạt được hiệu quả không tồi.
Một tuần trước, đoàn phim «Không tiếng động» lại đăng một ít ảnh khái niệm. Ảnh lúc này lại càng thêm trừu tượng, trên hình ảnh chỉ có từng câu từng câu nói, mỗi câu đều đại diện cho tính cách của một nhân vật.
Hứa đạo dùng phương thức nổi bật như vậy, thành công hấp dẫn dân mạng. Nhóm dân mạng cảm thấy rất hứng thú với cái này, thảo luận nhiệt liệt, dùng một câu rất tục hiện giờ mà nói, chính là: [ tốt lắm, cô gái (Không tiếng động), tôi nhớ kỹ cô rồi. ]
Mà hiện giờ, mười lăm bạn fan Dung ôm tâm tình kích động và nhảy nhót, đi tới phim trường «Không tiếng động». Các cô thật cẩn thận vào đoàn phim dưới sự hướng dẫn của hậu cần, tất cả mọi người mở to hai mắt, ngậm miệng, không nói một câu, chỉ nghiêm túc nhìn các nhân viên đoàn phim đang cố gắng làm việc.
Hậu cần kia tạm thời ngừng lại, cười nói: "Hiện tại đang quay, có khả năng phải đợi một lát Dung Hủ mới có thể gặp các bạn."
Một fan có kinh nghiệm lập tức nói rằng: "Em biết rồi ạ, cám ơn anh, bọn em phân phát vật tư trước ạ."
Kế tiếp, mười lăm cô bé dưới sự trợ giúp của nhân viên đoàn phim, chuyển toàn bộ vật tư tiếp ứng phong phú xuống, các cô lại tự tay đưa vật tư đó vào tay mỗi nhân viên đoàn phim.
Nhân viên đoàn phim tự nhiên sẽ không cự tuyệt, bọn họ đều hiểu rõ mấy cô bé này tới đây chính là tiếp ứng cho Dung Hủ, nếu bọn họ cự tuyệt, có khi các cô ấy còn nghĩ nhiều, cho là bọn họ không thích Dung Hủ, không muốn nhận thức ăn và quà tặng của fan Dung Hủ.
Mười lăm cô bé tổng cộng chia làm bốn tổ, sáu người phụ trách tặng đồ cho nhân viên công tác bình thường nhất, bốn người phụ trách tặng đồ cho tổ trưởng các tiểu tổ, ba người phụ trách tặng đồ cho nhân viên cấp cao như phó đạo diễn, biên kịch, còn có hai người thì chuyên tặng đồ cho diễn viên và Hứa đạo.
Các cô ôm từng hộp đồ ăn nóng hầm hập, lại thêm một túi quà, mỉm cười đưa đồ đến tay nhân viên công tác.
Chính cái gọi là vươn tay không đánh người mặt cười, huống chi ăn của người không tiện nói xấu người. Mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cứ hở ra là "cám ơn ngài quan tâm Dung Hủ", lại còn tặng đồ, cho dù là nhân viên ý chí sắt đá hơn nữa, cũng nhịn không được mà vui vẻ ra mặt, vội vàng nói rằng: "Không đâu không đâu, Dung Hủ là một đứa nhỏ tốt, chúng tôi đều rất thích cậu ấy."
Nghe xong lời này, các cô bé đương nhiên càng vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng càng thêm chân thành vài phần.
Dung Dung của các cô đương nhiên là giỏi nhất, tuyệt nhất!
Nghĩ đến đây, các cô lại càng có động lực.
Kỳ thật các cô đưa vật tư tiếp ứng đến nơi này, cũng đã hoàn thành công việc của mình. Đa số fan tiếp ứng đều là dùng xe tải chở đồ qua, trực tiếp đặt ở một vị trí cố định, để mỗi nhân viên công tác tự đi lĩnh, căn bản không có khả năng tri kỷ ship hàng tới cửa. Nhưng một fan lớn của Dung Hủ lại kiên định nói rằng: "Chúng ta muốn làm thì phải làm tốt nhất."
Vì thế, liền có tình huống hiện giờ.
Trong tổ đạo cụ, một nhân viên nam trẻ tuổi đang chế tác đạo cụ của một cảnh tượng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên phía sau mình.
Nhân viên nam kia sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô bé trẻ tuổi thanh tú ôm một hộp giữ nhiệt gỗ sơn đen, trong tay còn cầm một cái túi to, nghiêm nghiêm túc túc đưa đồ vật đến tay mình, sau đó giọng điệu thành khẩn nói rằng: "Cám ơn ngài quan tâm Dung Hủ, ngài vất vả rồi."
Chờ cô bé kia rời đi, nhân viên ấy mới hoàn hồn lại. Hắn nhanh chóng mở hộp ra, còn chưa thấy rõ đồ bên trong, đã ngửi được mùi đồ ăn nồng đậm.
Sườn xào chua ngọt, thịt bò xào, cánh gà coca, chỉ món ăn mặn thôi đã có ba món! Còn có bốn món chay cùng với một hộp hoa quả đặt thêm vào. Trong hộp có táo, nho, dưa hấu, thanh long, chuối tiêu, đều cắt chỉnh chỉnh tề tề, vừa nhìn liền cảm nhận được người cắt khẳng định tâm tư tỉ mỉ.
Lại mở cái gói to kia ra nhìn...
Một cái quạt điện nhỏ, một cái mũ che nắng hiệu B, một chai dầu cù là hiệu C, một bình xịt chống nắng hiệu D, cùng với rất nhiều đồ ăn vặt, còn có một bức thư viết tay!
『Cám ơn ngài quan tâm Dung Hủ, mong mùa hè này, ngài có thể vui vẻ!
PS: trong căn phòng bên cạnh tổ ánh sáng, bọn em có đặt một cái thùng lạnh, trong đó có kem hộp. Để được khỏe mạnh, sau khi ăn xong nửa giờ mới được ăn kem hộp nha ^_^』
Trên túi nhỏ viết một chữ "Dung", hộp giữ nhiệt bằng gỗ cũng in một chữ "Dung", trên quạt điện nhỏ cũng có một chữ "Dung"! Chỉ có một chữ vô cùng đơn giản, không có logo thiết kế dư thừa, nhưng cố tình chính là thiết kế mộc mạc hào phóng như vậy, lại làm cho người ta sinh ra thiện cảm.
Nhân viên công tác nhìn mấy cô bé còn ở trong đoàn phim nơi nơi bận rộn, nhịn không được cảm khái: "Dung Hủ có thể có fan như vậy, thật sự là quá may mắn. A cũng không đúng, có thể hấp dẫn được fan như vậy, là thực lực." Qua chốc lát, nhân viên đó đột nhiên cảm thán: "Bò xào ăn thiệt là ngon!!!"
Cảnh tượng này trình diễn trong mỗi một góc đoàn phim.
Quà mà nhân viên bình thường nhận được chính là quạt điện, mũ che nắng, tinh dầu và bình xịt chống nắng, mà tổ trưởng mỗi một tổ nhỏ lại được thêm một vài món quà nhỏ càng tinh xảo, còn nhóm phó đạo diễn thì được càng nhiều hơn một chút.
Mấy món quà đó cũng không rẻ, nhưng đối với những người này mà nói, cũng tuyệt đối không tính là đắt, hoàn toàn trong phạm vi quà cáp có thể nhận lấy.
Khi một biên kịch nhìn thấy hiệu son môi mình vô cùng thích, cô sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía cô bé đưa quà cho mình, kinh ngạc nói: "Hiệu này?"
Cô bé kia lập tức hiểu, lộ ra một nụ cười đáng yêu: "Trước đó em nhìn thấy ảnh chụp trên weibo chị, tất cả son môi đều là hiệu này. Em xem một chút, hình như chị chưa từng thoa loại son này, loại này rất khó mua, có điều chị họ của em vừa lúc ở Paris, là nhân viên của hiệu này, cho nên em nhờ chị ấy mang về cho em một thỏi."
Đưa tiền thì dễ, tặng quà cũng dễ, khó khăn nhất là dùng tâm mà làm.
Khi Dung Hủ quay xong cảnh buổi sáng, rốt cuộc có thời gian có thể ăn cơm trưa, cậu mới vừa bảo La Thiến đi lấy cơm hộp, chợt nghe thấy Tiêu Tử Đồng ở một bên đột nhiên phì cười, nói: "Hôm nay chúng ta không cần ăn cơm hộp khó ăn kia đâu, hôm nay có bữa tiệc lớn để ăn! Dung Hủ, không phải cậu quên chứ, hôm nay là ngày fan cậu đến tiếp ứng đó?"
Nghe xong lời này, thiếu niên phút chốc ngơ ngẩn, lát sau bất đắc dĩ cười nói: "Buổi sáng còn nhớ rõ, quay xong một buổi, ngược lại quên mất."
Đúng lúc này, một tiếng ho khan nặng nề từ phía sau hai người vang lên, chỉ thấy Hứa đạo vẻ mặt nghiêm túc đi tới, đầu tiên là nhìn nhìn Dung Hủ, tiếp đó lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Đồng. Ông cụ nhíu nhíu lông mày hoa râm, giọng điệu không tốt hỏi: "Cơm hộp của đoàn phim chúng ta rất khó ăn sao?"
Tiêu Tử Đồng nuốt nước bọt một cái, nhỏ giọng nói: "... Kỳ thật, cũng không phải quá khó ăn?"
Hứa đạo hừ một tiếng, chậm rãi nở nụ cười, cười mắng: "Nói bậy, là vô cùng khó ăn. Tôi đã nói rồi, cơm hộp không nên mua loại mười đồng, chúng ta thiếu chút tiền kia sao? Không thiếu! Luôn ăn loại mười đồng giống cái gì? Lão Vương ông nói một chút xem, vậy giống cái gì hả?"
Mọi người lập tức ngây người, chỉ thấy Vương tài vụ im lặng không nói nhìn thoáng qua Hứa đạo, chậm rì rì nói rằng: "Quanh thành điện ảnh này chỉ có bốn loại cơm hộp, năm đồng, mười đồng, hai mươi, còn có ba mươi. Hứa đạo, đoàn phim chúng ta có hơn 400 người."
Từ Tấn phút chốc trừng lớn mắt, qua hồi lâu, mới bĩu môi nói: “Dù sao đều là tiền của cậu, không liên quan tới tôi.” Qua hồi lâu, hắn lại nhịn không được hỏi: “Cậu quyết định dựng nên hình tượng công chúng của mình từ hồi nào thế?”
Ở chung nhiều năm như vậy, Từ Tấn sao có thể nhìn không ra mục đích hành động này của Tần Trình.
Bắt đầu từ mấy tháng trước, Tần Trình đã im hơi lặng tiếng đắp nặn hình tượng tốt đẹp cho mình. Loại hành vi này đối với minh tinh bình thường mà nói thì là một chuyện không thể bình thường hơn, nếu hình tượng minh tinh không tốt, ai sẽ thích? Kết cục duy nhất chính là hết thời.
Trước kia hình tượng của Tần Trình cũng không có hỏng bét, nhưng cũng chẳng phải bình dị gần gũi, fan đều biết, nam thần nhà mình là một nam thần cao lãnh có tố chất. Nhưng mà hiện giờ, tuy rằng Tần Trình không có tận lực làm cho mình chuyển hình tượng thành anh trai nhà bên dịu dàng ấm áp, nhưng mà tại một ít phương diện từ thiện, công ích, lại tương đối chú ý.
Nói ví dụ như tháng trước Tần Trình tiếp nhận một hoạt động tuyên truyền công ích, mà hiện giờ lại muốn dùng nhiều tiền trên tiệc tối từ thiện.
Nghe xong lời Từ Tấn nói, Tần Trình khẽ nhướn mi, hỏi: “Anh đoán xem.”
Từ Tấn suy nghĩ một lát, nói: “Tôi nào biết cậu muốn làm cái gì, không thích nói thì thôi.”
Tần Trình khẽ cong môi, chỉ nhẹ nhàng “à” một tiếng, nhân tiện nói: “Vậy thì không nói.”
Từ Tấn: “…”
Ban đêm, trên tiệc tối bán đấu giá từ thiện của Hoa Hạ Entertainment, Tần Trình trực tiếp mua được ba món đồ sưu tầm. Món thứ nhất là do tiểu thiên vương giới ca hát Hoa Hạ – Lâm Huyên cống hiến, là một cây đàn ghita, Tần Trình một hơi ra giá sáu mươi vạn, trực tiếp lấy được; món thứ hai thì trân quý hơn rất nhiều, là một bức tranh thủy mặc Lưu lão sưu tầm, xuất xứ từ triều Tống, là bút tích của một vị hoạ sĩ nổi danh, được toàn trường cạnh tranh.
Cuối cùng, Tần Trình lấy giá bốn trăm sáu mươi hai vạn, lấy được bức tranh ấy.
Mà món cuối cùng, thì hơi có chút đặc biệt. Đó là do Trịnh đạo cống hiến ra, trọn bộ trang phục diễn của «Mai phục».
Ở trong giới giải trí, loại vật phẩm bán đấu giá này nhìn mãi quen mắt. Thường xuyên có đoàn phim đem đạo cụ, trang phục diễn tiến hành bán đấu giá, tiền nhận được từ bán đấu giá có thể làm từ thiện, lấy danh dự cho đoàn phim, đồng thời còn có thể được một sóng tuyên truyền.
Lần này Tần Trình không có tự mua, mà là vứt cho Ôn Tuyền ngồi ở đối diện mình một ánh mắt ra hiệu.
Ôn Tuyền mãnh liệt sửng sốt, qua hồi lâu, đột nhiên nhận được tin nhắn của người đàn ông nào đó.
[ Tần Trình: giúp tôi lấy được nó. ]
[ Ôn Tuyền:… ]
Hoàn toàn không rõ đối phương làm chi lại không tự mua, Ôn Tuyền giơ thẻ ba lượt, lấy giá tám mươi sáu vạn, mua được bộ trang phục diễn này. Trên đài, người bán đấu giá cười nói: “Xem ra Ôn ảnh hậu của chúng ta cũng từng xem qua bộ phim truyền hình đó.”
Ôn Tuyền hào phóng mỉm cười: “Là một bộ phim rất hay.”
Câu trả lời như vậy không khiến bất cứ ai nghi ngờ, mà trọn bộ trang phục diễn của «Mai phục», sau đó cũng trực tiếp đưa đến nhà Tần Trình.
Sườn xám dịu dàng động lòng người, quần áo học sinh đậm đà cảm giác thời đại, âu phục nhạt màu mộc mạc… Còn có mấy bộ quân trang sẫm màu phẳng phiu.
Con ngươi tối đen thâm thúy hơi hơi rũ xuống, vẻ mặt Tần Trình lạnh nhạt nhìn mấy bộ quân trang ấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật lâu sau, hắn nâng mắt lên, nhìn về phía người đại diện thở hổn hển ở một bên: “Ngoại trừ mấy bộ này, những thứ khác tặng cho anh đó.”
Từ Tấn: “…”
Ngay sau đó, khóe miệng hắn ta co rút, cả giận nói: “Tôi và tiểu Lâm mới vừa giúp cậu cầm lại từ chỗ Ôn Tuyền, hiện tại cậu liền muốn tặng người ta? Tôi lấy mấy thứ này làm gì, tôi cũng không phải fan bọn họ, tôi lại chưa từng xem «Mai phục». Cậu đừng nói, cậu bỏ ra 86 vạn mua về, chính là để tặng cho tôi. Sao cậu không đưa cây đàn ghita của Lâm Huyên cho tôi đi, tôi còn có thể kéo được!”
Tần Trình liếc mắt nhìn hắn: “Anh còn biết kéo vải à?”
Từ Tấn trợn mắt: “Là kéo đàn!”
Người đàn ông thản nhiên “a” một tiếng: “Cây đàn ghita kia hữu dụng, mấy bộ quần áo này còn đắt hơn đàn ghita 26 vạn, anh đem đi đi, không cần cảm ơn.”
Từ Tấn: “…” Ai muốn cảm ơn cậu!!!
Mang theo đống quần áo rời khỏi nhà của người đàn ông nào đó, Từ Tấn vắt hết óc, cả đêm đều đang tự hỏi, rốt cuộc nên xử lý đám trang phục diễn này như thế nào. Mà bên kia, sáng hôm sau, Dung Hủ vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, liền phát hiện điện thoại di động của mình nhận được một tin nhắn.
[ Tần Trình: có hai món quà muốn tặng cho em xem, bao giờ trở về? ]
Tầm mắt dừng lại hồi lâu trên hai chữ “món quà”, thiếu niên không tự chủ được cong khóe môi: [ quà gì? ]
Vài giây đồng hồ sau, Tần Trình liền hồi âm: [ em đoán đi. ]
Dung Hủ: [… nếu em không đoán thì sao? ]
Tần Trình: [ vậy thì trở lại rồi xem. Bao giờ trở về? ]
Vừa rời giường đánh răng, thiếu niên vừa trả lời lại: [ bộ phim này còn phải quay thêm chừng một tháng, trong khoảng thời gian ngắn không thể về được. ]
Qua một giây, tiếng chuông điện thoại thanh thúy dễ nghe bỗng nhiên vang lên, vọng lại trong phòng tắm trống rỗng. Giống như đang chờ đợi những lời đó của Dung Hủ, mới qua một giây, Tần Trình đã gọi điện thoại tới.
Dung Hủ kinh ngạc nhận điện thoại, chỉ nghe đầu kia, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông chậm rãi vang lên, lấy một loại giọng điệu bình tĩnh, nói từng chữ từng câu: “Em đã không trở lại, vậy… anh đến tham ban nhé.”