Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 106 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Ngọn đèn vàng mờ mờ nhẹ nhàng chiếu sáng, trong huyền quan chật chội nhỏ hẹp, người đàn ông gắt gao ôm lấy thiếu niên trong ngực, đem khuôn mặt chôn ở hõm vai ấm áp của đối phương. Mùi dầu gội nhàn nhạt từ tóc Dung Hủ lan ra, trong huyền quan là sự yên tĩnh thật lâu, không có một ai mở miệng, không khí đọng lại thành băng.
Dung Hủ cảm giác nơi cổ họng mình có một chút khô khốc.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe Tần Trình nói như vậy.
Người đàn ông ấy đang nói hắn rất sợ hãi, hắn rất khổ sở, hắn... rất tức giận.
Trong lòng Dung Hủ mơ hồ có một suy đoán, trong thoáng chốc giống như có chút hiểu rõ vì sao đối phương khác thường như vậy, nhưng mà lúc cẩn thận cân nhắc, lại luôn cách một tấm rèm, vẫn luôn thấy không rõ lắm.
Hôm nay trong đoàn phim xảy ra rất nhiều chuyện, vì sao Tần Trình lại tức giận? Hay là nói, là vì cuộc điện thoại hắn nhận trước đó, bên chỗ Từ Tấn đã xảy ra chuyện gì?
Cẩn thận suy tư một khắc, Dung Hủ nhẹ giọng nói rằng: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trả lời Dung Hủ chính là sự im lặng của người đàn ông.
Bất an trong lòng dần dần khuếch tán, Dung Hủ nhăn chặt mày, cậu tránh thoát cái ôm của đối phương, ngẩng đầu nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tần Trình, anh hưm..."
Đôi môi cực nóng đột nhiên ngăn chặn lời nói kế tiếp của thiếu niên.
Một cánh tay phải mạnh mẽ có lực gắt gao đè gáy Dung Hủ, cánh tay trái thì vòng qua eo cậu, dùng sức lôi kéo, cậu liền lảo đảo va vào cái ôm đó. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cạy mở đôi môi vốn dĩ không đóng chặt của thiếu niên, cũng không lập tức đi vào điên cuồng cướp lấy, mà là không ngừng mút vào cánh môi mềm mại.
Môi là một trong những nơi mẫn cảm nhất của nhân loại.
Mới đầu Dung Hủ còn kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng theo cảm giác tê dại từ trên môi chậm rãi truyền lên đại não, cậu liền thả lỏng thân thể, nhắm hai mắt lại, tận tình hôn trả đối phương.
Nụ hôn của Tần Trình bá đạo cường thế, hai người hôn hôn, liền lảo đảo dời sang bên cạnh hai bước. Dung Hủ bỗng nhiên đụng vào trên tường, hai người tạm thời tách ra, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên lại mãnh liệt hôn đối phương.
Lúc này, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp tiến vào khoang miệng thiếu niên, liếm cắn khoang miệng nhẵn nhụi mẫn cảm, phát ra tiếng nước chậc chậc.
Hô hấp của Dung Hủ dần dần nặng nề, cậu phát ra từng tiếng rên rỉ khàn khàn từ trong lỗ mũi, tay trái Tần Trình đè lại tay phải cậu, chặt chẽ đặt ở trên tường, một tay khác thì lôi kéo tay trái Dung Hủ, để cậu ôm lấy eo mình.
Trong không khí tràn ngập hơi thở kiều diễm lãng mạn mờ ám, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, tiếng nỉ non ngọt ngấy cũng khiến huyền quan vốn đã nhỏ hẹp càng thêm vài phần khô nóng.
Hình ảnh này thật sự quá mức tốt đẹp, thiếu niên xinh đẹp chỉ mặc một cái áo choàng tắm thuần trắng, tóc hơi ướt, bị người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đặt ở trên tường, dùng sức hôn môi. Bọn họ say mê với cuộc đua miệng lưỡi này, cảm giác tê dại mềm mại kích thích đại não Dung Hủ, khiến cậu nhịn không được mà sa vào trong đó.
Trên vách tường rất nhanh liền có một chút ẩm ướt, Dung Hủ vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp sấy tóc, đã đi mở cửa. Giọt nước trong suốt theo sợi tóc dính thành lọn rơi xuống, tí tách, rơi vào trong cổ áo choàng tắm rộng mở của thiếu niên, lại dọc theo xương quai xanh yếu ớt cao thẳng đi xuống, cuối cùng ẩn nấp vào chỗ tối ở trong ngực.
Đai lưng lỏng lỏng lẻo lẻo đã có dấu hiệu bị cọ mở, vòng eo thon gầy mảnh khảnh giấu kín trong áo choàng tắm, xuống chút nữa, áo choàng tắm chỉ đến chỗ đầu gối thiếu niên. Cẳng chân thon dài trắng nõn giống như bạch ngọc tốt đẹp nhất, dưới ánh sáng ảm đạm chiếu ra vẻ trơn bóng.
"Tần... hưm..."
Trong mũi đều là hơi thở của người đàn ông, hormone nồng đậm khiến hai chân Dung Hủ dần dần như nhũn ra, nhưng lý trí còn sót lại làm cho cậu miễn cưỡng hô lên một chữ ở khe hở giữa nụ hôn. Nhưng Tần Trình vẫn không có chấm dứt, hắn mềm nhẹ liếm cắn môi thiếu niên, lại hôn hồi lâu, tận đến lúc Dung Hủ sắp chết chìm trong nụ hôn khi thì dịu dàng khi thì cường thế ấy, hắn mới kết thúc nụ hôn.
Vừa được giải phóng, Dung Hủ lập tức nặng nề thở hổn hển. Cả người cậu đều dựa trên tường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mềm yếu.
Một lát sau, rốt cuộc cậu cũng lấy lại hơi. Dung Hủ nhẹ nhàng nâng mắt, đang chuẩn bị hỏi sao đối phương đột nhiên khác thường như vậy, nhưng tầm mắt rơi vào trong con ngươi thâm thúy tối đen kia, lại chợt ngơ ngẩn.
Tần Trình rũ mắt, an tĩnh chăm chú nhìn thiếu niên ở trước mặt.
Trong đôi mắt tối tăm không có một chút ánh sáng, nổi lên một trận mưa gió cuồng bạo. Giờ phút này, rốt cuộc Dung Hủ mới hiểu rõ, cái câu "anh rất tức giận" không phải là đang nói giỡn.
Tần Trình là thật sự tức giận, hơn nữa vô cùng tức giận.
Đôi môi sưng đỏ hé hé, cuối cùng lại khép lại.
Thiếu niên nâng cặp mắt phượng tràn đầy ánh nước rực rỡ lên, qua hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Anh đang giận em sao?" Nói xong, Dung Hủ thật cẩn thận đánh giá Tần Trình, dường như muốn từ trong vẻ mặt của hắn tìm ra một ít manh mối.
Ngón tay dần dần siết chặt lại, nhìn thiếu niên khẩn trương lo lắng trước mắt, thật lâu sau, Tần Trình nhắm hai mắt lại.
Không có ai nói chuyện, không khí nhất thời lại áp lực xuống, bất an trong lòng Dung Hủ càng thêm nặng nề, cậu đang chuẩn bị mở miệng hỏi lại, lại nghe Tần Trình khe khẽ hít vào một cái. Một nụ hôn dịu dàng gần như không có một chút tình dục, nhẹ nhàng đậu trên môi Dung Hủ.
Thân thể phút chốc cứng đờ, Dung Hủ kinh ngạc nhìn người yêu của mình, chỉ nghe giọng đối phương trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên: "Anh không có giận em, tiểu Hủ, anh vĩnh viễn sẽ không giận dữ với em. Anh chỉ giận mình, không hề phát hiện trong đoàn phim có người đối xử với em như vậy, nếu xế chiều hôm nay em không tránh thoát..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Tần Trình nghiêm túc hỏi: "Tiểu Hủ, anh nên làm cái gì bây giờ?"
Cặp mắt trong suốt sáng ngời hơi hơi rung động, trong mắt phản chiếu một người đàn ông thâm trầm nội liễm. Người đàn ông ấy lúc không quay phim, luôn thích che giấu tâm tình của mình, mà giờ phút này, người đó lại đang hỏi cậu, rằng hắn nên làm cái gì bây giờ?
Trong tích tắc này, nghi hoặc đã được giải thích, trong lòng giống như có cái gì đó đột nhiên mềm nhũn. Ấm áp, nong nóng, cảm giác ấm áp kia theo mạch máu, chảy khắp toàn thân.
Dung Hủ không tự chủ được mà nâng khóe môi, thoáng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Tần Trình.
"Không có lần sau. Tần Trình, về sau loại chuyện này em sẽ nói với anh đầu tiên, em sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì mữa."
Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút kinh ngạc, ngay sau đó, hắn đột nhiên cúi đầu, lại hôn lên thiếu niên.
Cái hôn lúc này, lưu luyến mà triền miên. Không có sấm chớp mưa rền như trước, chỉ có nhu hòa ấm áp. Hai tay Dung Hủ nhẹ nhàng ôm lấy Tần Trình, Tần Trình cũng ôm eo cậu, dùng động tác nhẹ nhất hôn thiếu niên mình yêu mến nhất, cũng là vảy ngược không thể đụng vào nhất.
Xế chiều hôm nay khi hắn nhìn thấy đống phế tích kia, lần đầu tiên hắn cảm giác được, có chuyện gì đó mình không thể khống chế.
Dung Hủ... nếu xảy ra chuyện, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Về sau sẽ không còn được gặp lại thiếu niên ấy, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Lúc đó, lý trí trực tiếp biến mất, ai cũng không biết hắn dùng nghị lực thế nào mới đè nén được nội tâm sợ hãi và bất an. Tận đến khi hắn nghe được giọng Dung Hủ, trái tim gần như trống rỗng kia mới nhét đầy trong tức khắc. Nhiêt độ lại quay về trong thân thể, hắn cảm giác máu mình rốt cuộc đã có nhiệt độ, rốt cuộc có thể tiếp tục sống sót.
Kỳ thật khi Tần Trình biết được Dung Hủ đã sớm biết diễn viên kia có khả năng mưu đồ gây rối, quả thật hắn giận đến cực hạn.
Nếu đã sớm biết, vì sao không tránh? Vì sao không trực tiếp đuổi diễn viên đó ra khỏi đoàn phim, vạch trần bộ mặt đích thực của hắn ta, để tất cả mọi người biết rốt cuộc hắn ta là dạng tiểu nhân gì? Nhưng ngay sau đó, Tần Trình liền hiểu rõ: tiểu Hủ của hắn còn đang trưởng thành.
Thiếu niên của hắn còn chưa trưởng thành đến mức có thể quyết định diễn viên trong đoàn phim, thiếu niên của hắn đang gian nan đi tới trên một con đường phủ kín bụi gai. Như vậy người chân chính nên trách cứ không phải Dung Hủ, mà là bản thân hắn. Từ sáng tới tối gọi điện thoại, thế mà hắn lại chưa từng phát hiện, Dung Hủ có hoài nghi với người kia.
Hắn chỉ nghĩ tới việc nói lời ngọt ngào tâm tình với thiếu niên, cùng cậu chia sẻ từng tí một trong cuộc sống của hai người, lại căn bản không đủ cẩn thận.
Một nụ hôn chấm dứt, Tần Trình tựa vào trán Dung Hủ, cong môi: "Là lỗi của anh."
Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn, mới thoát ra từ trong một nụ hôn ngọt ngào, cậu còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
Không trả lời vấn đề này, Tần Trình lại cúi đầu hôn hôn lên mũi thiếu niên, tiếp đó buông lỏng hai tay, bên môi nâng lên một độ cong khó có thể phát hiện, hắn nghiêm túc mở miệng, nói ra một câu ——
"Dung Hủ, anh yêu em."
Hai mắt Dung Hủ phút chốc trợn to, hồi lâu, cậu cũng cười nhạt nói: "Em cũng yêu anh, Tần Trình."
Hai người ngưng mắt nhìn đối phương, không có một ai nói chuyện, cũng không có một ai động thủ trước.
Dung Hủ dần dần cảm giác được, nhiệt độ vừa mới giảm xuống lại từ dưới thân cuồn cuộn dâng lên, trong lòng cậu có chút khô nóng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trịnh trọng của người đàn ông ấy, luồng khô nóng kia càng khó có thể phai mờ.
Mà bên kia, Tần Trình cũng như thế.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, dung nhan thiếu niên dát một tầng sáng nhạt. Mặt mày tinh xảo như tranh, mũi cao thẳng, đôi môi sưng đỏ hơi hé, giống như đang hấp dẫn hắn tiếp tục hôn lên, mà cặp mắt kia cũng đắm chìm trong một tầng nước không thể xem nhẹ.
Diễm quang tươi đẹp, khi thiếu niên ấy nâng mắt nhìn bạn, thậm chí bạn sẽ nhịn không được muốn hôn lên mắt cậu ấy, chiếm đôi mắt xinh đẹp ấy làm của mình.
Ngón tay nắm chặt thành quyền, Tần Trình đột nhiên xoay người, giọng khàn khàn nói rằng: "Em đi sấy tóc đi."
Lời vừa nói ra, Tần Trình liền nâng bước đi, Dung Hủ lập tức ngơ ngẩn. Cậu chưa từng nghĩ rằng, Tần Trình sẽ đột nhiên dứt áo ra đi như vậy, cậu trực tiếp kéo cánh tay Tần Trình lại, nói: "Tần Trình, anh..."
"Xoạt —— "
Cùng lúc người đàn ông xoay người lại, tay hắn ôm lấy đai lưng áo choàng vốn đã lỏng la lỏng lẻo, trong tức khắc, đai lưng rớt ra, rơi trên mặt đất...
Áo choàng tắm màu trắng lập tức rộng mở sang hai bên, Tần Trình mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phong cảnh tốt đẹp kiều diễm trong áo choàng, mà Dung Hủ cảm thấy thân thể đột nhiên chợt lạnh, theo bản năng kéo lại quần áo, lập tức cúi người nhặt đai lưng dưới đất lên, tiếp tục buộc chặt.
Không khí đọng lại, một lúc lâu, Tần Trình mở miệng nói: "Anh..." Âm thanh mới vừa nói ra, hắn liền dừng lại.
Giọng nói thật sự vô cùng khàn, rõ ràng là đang đè nén. Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút phức tạp, im lặng thật lâu, Tần Trình lại mở miệng nói: "Anh đi trước, Từ Tấn đã thuê một phòng, hôm nay anh ngủ cách vách."
Nói xong, Tần Trình nâng bước vòng qua người Dung Hủ, đi về phía cửa.
Tay hắn run rẩy chạm vào nắm cửa lạnh như băng, gần như là dùng hết sức lực toàn thân, mới ép mình nắm chặt tay nắm cửa. Nhưng ngay sau đó, bàn tay vẫn luôn trắng nõn xinh đẹp từ phía sau hắn vòng qua, nhẹ nhàng khoát lên trên tay hắn.
Tần Trình lập tức dừng lại.
Hắn thong thả quay đầu, chỉ thấy ngọn đèn mờ tối từ đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu rọi trên hàng mi nhẹ nhàng của thiếu niên, đổ xuống một cái bóng mờ mê người. Cặp mắy thanh nhã thấu triệt giờ phút này nhộn nhạo sóng nước lân lân, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, cả người Dung Hủ kề sát sau lưng Tần Trình, nhẹ nhàng khoát cằm lên trên vai Tần Trình.
Cậu nâng mặt lên, dịu dàng cắn vành tai người đàn ông một phát.
Giây tiếp theo, giọng thiếu niên vang lên trong huyền quan: "Tần Trình, anh thật sự... không muốn làm với em sao?"
"Phựt —— "
Dung Hủ: “… Có sao?”
La Thiến: “Có. Hơn nữa… tiểu Hủ, cậu có phát hiện hôm nay cậu càng đẹp hơn một chút hay không?”
Dung Hủ: “…”
La Thiến cẩn thận nghĩ nghĩ, tiếp đó nghiêm túc nói rằng: “Đúng, quả thật càng đẹp hơn trước kia. Làn da cậu càng trắng, cũng càng nhẵn nhụi, trắng trắng hồng hồng. A, thật hâm mộ cậu mà tiểu Hủ, làn da cậu sao lại tốt như vậy, mỗi ngày thức đêm quay phim, ba bữa không có quy luật, thế mà lại còn tốt như vậy. Tôi cũng rất muốn có làn da tốt như vậy…”
Dung Hủ: “…”
Trắng hồng… thiếu chút nữa là chị nói mặt đầy xuân sắc nhỉ!
Vì sợ bị trợ lý mắt sắc nhà mình phát hiện cái gì dị thường, buổi chiều, Dung Hủ đã rời giường, cùng La Thiến đến đoàn phim. Vốn dĩ La Thiến còn muốn bảo Dung Hủ nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng Dung Hủ lại trực tiếp mời bác sĩ của đoàn phim, bác sĩ kiểm tra thân thể cho cậu xong, tỏ vẻ: “Hết thảy đều vô cùng bình thường, thân thể Dung Hủ rất tốt.”
Lúc này, rốt cuộc La Thiến mới yên tâm.
Chỉ là động tác Dung Hủ bước đi luôn có chút quái quái, không phải tư thế quái, mà là đặc biệt chậm. Trước kia Dung Hủ đi còn nhanh hơn La Thiến một chút, làm hại cô gái nhỏ luôn phải đẩy nhanh bước chân, nhưng hôm nay Dung Hủ lại chậm hơn La Thiến rất nhiều.
Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, suy tư hồi lâu, La Thiến bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, không phải là tiểu Hủ vừa mới bị bệnh sao, khẳng định thân thể suy yếu, cho nên đi không nhanh.”
Dung Hủ hoàn toàn không biết trợ lý nhà mình đang suy nghĩ gì: “…”
Giữa trưa hôm nay mới vừa rời giường ngã sấp xuống, là bởi vì Dung Hủ hoàn toàn không chuẩn bị, đột nhiên động đến phía sau. Dù sao thì đêm qua lần đầu tiên trải qua khuếch trương như vậy, phía sau nhất định là có chút đau đớn, dù Tần Trình có giúp Dung Hủ mát xa thế nào nữa, cũng không có khả năng khiến sưng đỏ phía sau khôi phục như lúc ban đầu.
Có điều trừ việc đó ra, thân thể Dung Hủ cũng không đau như thế nào, đi nhiều vài bước, đã cảm thấy ổn ổn. Cậu chỉ tưởng là bởi vì năng lực khôi phục của mình mạnh, đêm qua hai người làm cũng coi như khắc chế (?), vả lại có thể là khuếch trương tương đối tốt, lại không ngờ rằng người đàn ông nào đó một đêm không ngủ, mát xa cho mình cả một đêm.
Chờ về sau biết được chuyện này, đã là một trận tình thú khác.
Lúc Dung Hủ đến phim trường, đoàn phim còn đang quay.
Hôm nay Tiêu Tử Đồng đã trở lại đoàn phim tiếp tục quay cảnh của mình, cảnh của cô đều tương đối đơn giản, không có quá nhiều cảnh trọng điểm, cho nên Hứa đạo liền để vài phó đạo diễn đến quản lý màn ảnh, mình thì đi bận chuyện thử vai nam số hai.
Tựa như lúc trước «Trang hoa la» đột nhiên vội vã cần một nam số ba, hiện giờ «Không tiếng động» cũng vội vã muốn tìm một nam số hai.
Phim điện ảnh giống như «Trang hoa la», «Không tiếng động», đặt ở bình thường, tuyệt đối có vô số minh tinh tranh nhau muốn diễn. Nhưng chuyện bây giờ phát sinh quá vội vàng, rất nhiều diễn viên muốn đóng nhưng lại không an bài được thời gian rảnh, quả là có lòng nhưng không có lực.
Khi đó «Trang hoa la» có thể tìm được Dung Hủ diễn, Lưu lão tuyệt đối là may mắn. Nhưng «Không tiếng động» lại không có vận khí như vậy, Hứa đạo và Tần Trình, người sản xuất thương lượng cả ngày, cũng không tìm ra một người thích hợp.
Kỳ thật cũng không phải không có tiểu sinh vừa vặn có rảnh, nhưng mà đối phương hoặc là hình tượng không phù hợp, hoặc là diễn xuất quá kém, Hứa đạo chướng mắt.
Vài người gấp đến độ ngồi túm tụm, giữa các nhân viên đoàn phim, chỉ có Tần Trình lạnh nhạt lãnh tĩnh ngồi ngay ngắn chính giữa, vô cùng thong dong uống cà phê, hình thành đối lập rõ rệt với cái nhóm sứt đầu mẻ trán bên cạnh.
Khi Dung Hủ đi vào phòng họp, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Hứa đạo rống giận.
“Bộp!”
Kịch bản trong tay bị Hứa đạo hung hăng vứt ở trên bàn, ông cụ trừng người đàn ông an tường tự nhiên kia, nổi giận nói: “Giỏi cho cậu Tần Trình, chúng tôi gấp như vậy, thế mà cậu lại một mình uống cà phê! Cậu uống cà phê thì thôi, cậu làm gì mà uống hết cả cà phê của tôi, làm gì! Đó là cà phê của tôi!!!”
Tần Trình nhẹ nhàng buông cái tách sứ trắng trong tay xuống, nâng mắt hỏi: “Vậy ngài uống không?”
Hứa đạo sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “Tôi đương nhiên uống rồi.”
Tần Trình nhẹ nhàng “a” một tiếng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cà phê của ngài để đó năm tiếng, không động tới một chút, ngài quá lãng phí, cháu có lòng giúp ngài giải quyết.”
Hứa đạo: “@#¥@#¥@#¥#@!!!!”
Đã sớm quen người bạn cũ này độc mồm độc miệng, giờ phút này, Hứa đạo gấp gáp cực kỳ, ngược lại liền bình tĩnh lên. Ông cười tủm tỉm kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía người đàn ông được ngàn vạn fan điên cuồng nhiệt tình yêu thương bên cạnh, hỏi: “Quen biết nhiều năm như vậy, tiểu Tần, giao tình của hai chúng ta như thế nào?”
Tần Trình cười nhạt cong môi: “Đương nhiên không tồi, tính tình Hứa đạo rất tốt, vô cùng dễ ở chung.”
Lời này vừa nói ra, đừng nói người sản xuất và nhân viên khác, ngay cả chính Hứa đạo cũng co rút khóe miệng, hoàn toàn không tin. Có điều dù sao thì Hứa đạo cũng là Hứa đạo, người từng trải, da mặt đủ dày, ông cụ vung cánh tay lên: “Nếu giao tình không tồi, vậy cậu giúp tôi diễn một chút đi. Dù sao thì cũng không phải cậu chưa từng làm vai phụ cho Dung Hủ người ta, «Tầng mây màu đen» không phải chính là như thế sao? Thế nào?”
Tay kéo cửa của Dung Hủ đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Tần Trình.
Lúc này Tần Trình cũng quay đầu nhìn cậu, tầm mắt hai người gặp nhau trên không trung. Trong mắt người đàn ông rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó, hắn lại quay đầu nói với Hứa đạo: “Không có khả năng.”
Dung Hủ: “…”
Hứa đạo tức đến khó thở vỗ bàn: “Cậu nhìn không lọt mắt «Không tiếng động» của chúng tôi ư!”
Tần Trình giải thích: “Nhân vật kia không thích hợp với cháu. Cháu quá cao, đè áp tiểu Hủ một đầu, hơn nữa hiện tại cháu khó diễn học sinh, nếu cưỡng ép diễn, cũng không phải không thể, chỉ là có khả năng khán giả sẽ không thích ứng. Quan trọng nhất là, ” dừng một chút, Tần Trình không tiếng động nhìn Dung Hủ một cái, nói tiếp: “Quan trọng nhất là, ngày mai cháu phải bay đi Milan, tham gia hoạt động.”
Lời Tần Trình nói không phải không có lý, trong bộ phim «Không tiếng động» này, nam số hai chỉ là một vai phụ không tính là quá quan trọng, để Tần Trình đến diễn, thật sự có chút dùng dao mổ trâu để giết gà. Nhưng lại có một điểm rất quan trọng, trước kia để “tiểu Tần Trình” Lô Tường Bác đến diễn, có khả năng khán giả sẽ mua vé; nhưng giả thiết thật sự để Tần Trình đến diễn, nói không chừng khán giả sẽ cảm giác kỳ quái.
Phải biết, từ lúc Tần Trình ra mắt tới nay, dạng nhân vật gì cũng từng diễn, chỉ chưa từng diễn học sinh.
Lúc hắn mười sáu tuổi cũng không diễn học sinh, hiện tại hai mươi bảy tuổi, còn muốn hắn đi diễn học sinh hả?
Tưởng tượng hình ảnh người đàn ông ấy sắm vai học sinh ở trong đầu một chút, Dung Hủ không tự chủ được mà rùng mình một cái, Hứa đạo cách đó không xa có khả năng cũng nghĩ tới hình ảnh kia, đồng thời rùng mình một cái.
Nhưng mà chuyện chung quy vẫn phải giải quyết, Hứa đạo thở dài, nói: “Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”
Dung Hủ nâng bước vào phòng, ngón tay Tần Trình nhẹ nhàng vuốt ve trên tách sứ trắng, miệng thì nói chuyện với Hứa đạo, nhưng mà ánh mắt lại luôn lặng lẽ dừng trên người thiếu niên.
“Hai chuyện, kỳ thật đoàn phim có thể làm. Thứ nhất, cắt cảnh diễn của nhân vật kia, nếu nhân vật của hắn không quá quan trọng, thì có thể sửa lại kịch bản một cách thích hợp. Thứ hai…”
Nói đến đây, Tần Trình đột nhiên nhìn thấy Dung Hủ kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Khi thiếu niên ngồi xuống, trên khuôn mặt thanh nhã trắng nõn không khỏi lộ ra một chút nhăn nhó, Tần Trình lập tức ngồi thẳng, chờ Dung Hủ ngồi xuống rồi, hắn mới chậm rãi thả lỏng thân thể, quay đầu nhìn về phía Hứa đạo: “Thứ hai, không nhất định phải tìm diễn viên, có thể tìm một ca sĩ.”
Hứa đạo phút chốc sửng sốt.
Tần Trình cong môi: “Cháu nhớ rõ, bài hát cùng tên phim là «Không tiếng động», có phải do Lâm Huyên hát hay không?”
Vào ban đêm hơn chín giờ, Hứa đạo mừng rỡ mời Tần Trình ăn bữa cơm, tiễn hắn rời đi. Lần này không có mời cả đoàn phim, chỉ mời mấy cấp cao của đoàn phim là Tần Trình, Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng, người sản xuất, biên kịch, vài người chỉ ngồi một bàn, cùng ăn cơm.
Trên bàn cơm, Tiêu Tử Đồng vẫn luôn kích động lén ngắm Tần Trình, năm lần bảy lượt muốn bắt chuyện. Nhưng mà Hứa đạo vẫn luôn kéo Tần Trình nói chuyện, cô căn bản không có một chút cơ hội “xuống tay”.
Tiêu Tử Đồng nặng nề thở dài: “Không thể xin chữ ký của Tần thần… nếu sớm biết Tần thần tới, dù mặt tôi ngã nát, tôi cũng phải đến đoàn phim.”
Nghe xong lời này, Dung Hủ bên cạnh khẽ cười nói: “Chị Tử Đồng, rất thích Tần Trình ư?”
“Chỗ nào là rất thích đâu? Tôi siêu thích Tần thần luôn đó!”
Dung Hủ nhớ lại rất nhiều người mình đã từng gặp, cậu hỏi: “Bởi vì «Mộ Thanh» ư?”
Tiêu Tử Đồng nặng nề lắc đầu, đúng lý hợp tình nói rằng: “Không phải vì «Mộ Thanh», đơn thuần bởi vì Tần thần rất ngầu. Ngầu như vậy, tôi làm chi mà không thích! Quả thực là nam thần đó!”
Dừng một chút, Tiêu Tử Đồng đột nhiên ý thức được mình đang khen một nam diễn viên trước mặt một nam diễn viên khác, cô nâng môi mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Tiểu Hủ, cậu cũng rất đẹp. Thật sự, trong các đối tượng hợp tác của tôi, cậu là người đẹp nhất.”
Dung Hủ: “…”
Luôn cảm thấy, ngầu và đẹp, không quá giống nhau nhỉ?!
Lúc ăn cơm, Hứa đạo còn lôi kéo muốn chuốc rượu Dung Hủ, nhưng Tần Trình lại trực tiếp kéo tay ông xuống. Hứa đạo bất mãn hỏi “Vì sao không cho Dung Hủ uống rượu”, vẻ mặt Tần Trình trấn định nói rằng: “Thân thể em ấy không tốt.”
Vành tai đột nhiên đỏ lên, Dung Hủ yên lặng cúi đầu dùng bữa, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Còn không phải là thân thể không tốt sao, hiện tại ngồi mông còn có hơi đau nè!
Bất luận thế nào, buổi tối hơn muòi giờ, Tần Trình liền rời khỏi đoàn phim.
Trước khi Tần Trình đi, vài người trong đoàn phim lần lượt nói lời từ biệt với hắn, Tiêu Tử Đồng rốt cuộc cũng như nguyện lấy được chữ ký của Tần Trình. Khi Dung Hủ nói lời từ biệt với hắn, Tần Trình mở tay ra, trực tiếp ôm lấy thiếu niên.
Tất cả mọi người lập tức sửng sốt, tiếp đó giật mình hiểu rõ: Tần Trình và Dung Hủ từng hợp tác, đương nhiên đã sớm quen biết, có thể là bạn.
Mà bọn họ tự nhiên không ngờ rằng, ở trước mắt bao người, Dung Hủ bị người đàn ông đó chặt chẽ ôm vào trong ngực. Tần Trình hơi cúi đầu, hơi nóng trong miệng đều phả ra bên tai Dung Hủ, hắn thấp giọng nói một câu, Dung Hủ lập tức đỏ mặt, nhanh chóng tránh khỏi đối phương.
Chờ Tần Trình chính thức rời đi, La Thiến kinh ngạc hỏi: “Hể, tiểu Hủ, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”
Khóe miệng Dung Hủ hơi giật, thuận miệng giải thích: “Thời tiết hơi nóng.”
La Thiến tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, miệng còn nói thầm: “Buổi tối không phải là còn có chút lạnh sao, không quá nóng mà…”
Hai ngày sau, dưới sự đề nghị của Tần Trình, rốt cuộc Lâm Huyên đồng ý vào đoàn phim «Không tiếng động». Vị tiểu thiên vương giới ca hát ấy sắp đến, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim sôi nổi kích động không thôi, chuẩn bị thật sớm. Về phần Lô Tường Bác thì đã sớm bị cảnh sát mang đi, đến đồn công an, tương lai chuyện hắn phải phiền não còn có rất nhiều rất nhiều, sự cố của đoàn phim «Không tiếng động» lần này vẫn chưa xong đâu.
Mà La Thiến tự nhiên không rõ, buổi tối hôm đó, người đàn ông nói câu gì bên tai thiếu niên, thế mà lại có thể làm cho hai gò má thiếu niên ửng đỏ.
Hắn nói ——
『 Anh đi trước, tiểu Hủ, chăm sóc tốt chính mình, chúng ta… còn nhiều thời gian. 』