Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 108 :

Ngày đăng: 20:48 21/04/20


Tụ hội giữa minh tinh, phần lớn đều chọn những hội sở tư nhân có tính riêng tư cực mạnh.



Lần này nơi mấy người nhóm “Tần phong phong” chọn, là một câu lạc bộ tư nhân rất nổi tiếng thành phố B. Nghe nói ông chủ câu lạc bộ cũng là người trong giới, rất coi trọng vấn đề bảo vệ và riêng tư, rất nhiều minh tinh trong giới đều lựa chọn tụ tập ở nơi này.



Đại khái là đã gặp nhiều minh tinh, phục vụ của hội sở tư nhân này khi nhìn thấy Dung Hủ và Ôn Tuyền, cũng không có biểu hiện ra một chút kinh ngạc nào, mà là mặt không đổi sắc trực tiếp cúi đầu, dẫn hai người đi vào trong phòng bao. Khi cửa bị đẩy ra, Dung Hủ phút chốc sửng sốt, chỉ thấy bốn người bên trong đang vây quanh một chỗ… chơi mạt chược.



… Ừm, đang chơi mạt chược.



Lúc này Lâm Huyên còn đang quay phim ở tỉnh Y, đương nhiên không có khả năng trở lại thành phố B, cho nên tụ hội lần này trên thực tế chỉ có năm người tới. Ngoại trừ Ôn Tuyền, còn có Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ, James Godland và Hughes Leslie.



Khi Dung Hủ nhìn thấy nhóm nữ thần, nam thần trong mắt fan cầm mạt chược, quay đầu nhìn về phía mình, cậu phút chốc co rút khóe miệng, khó hiểu mà cảm thấy… hình như có cái gì đó vỡ nát.



Ôn Tuyền thấy thế cũng cười ha ha: “Tốt tốt, hôm nay ai thắng, người đó mời cơm.”



Thế mà lại không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng!



Cơ mà bởi vì loại vận động này thật sự rất thân mật, Dung Hủ dần dần trầm tĩnh lại, cũng không còn xa cách mấy người đó như vậy nữa.



Chính cái gọi là trên bàn bài dễ giao lưu ra tình cảm nhất, Dung Hủ mới vừa đến phòng bao một phút đồng hồ, ván mạt chược này liền lấy tay Sở Kỳ chấm dứt, một mình hắn chung tiền.



Sở Kỳ trực tiếp đứng lên, kéo ghế ra nói: “Không đánh không đánh, hôm nay vận may không tốt, tôi đổi người đến. Dung Hủ, biết chơi mạt chược không? Đến đến đến, cậu giúp tôi giảm nhuệ khí của đám người kia đi. Mạt chược chính là quốc túy Hoa Hạ ta, cứ luôn để đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh này thắng, thì ra thể thống gì.”



Hughes cười tủm tỉm nhận lấy tiền, căn bản không để ý Sở Kỳ.



Dung Hủ cười nhạt gật đầu: “Vậy… em liền thử một lần nhé?”



Một lần thử này, liền thử nửa tiếng.



Từ đầu tới đuôi, Dung Hủ chưa từng thắng một phân tiền, nhưng kỳ quái chính là, cậu cũng chỉ thua một hai ván. Trong nửa tiếng, Hạ Mộ Nhan quả thực thành người thắng lớn toàn trường, cô không ngừng thắng tiền, còn mỗi lần đều khiến James và Hughes chung tiền toàn bộ, khiến Sở Kỳ bên cạnh nhìn mà sảng khoái lòng người.



Sau khi chơi xong, sáu người ngồi ở cạnh bàn, bắt đầu ăn cơm.



Trước đây lúc quay phim «Tầng mây màu đen», Dung Hủ và Hạ Mộ Nhan đã từng gặp nhau, cũng từng đối diễn một lần. Mà trên thực tế, Sở Kỳ, James và Hughes cũng đều có làm khách mời «Tầng mây màu đen», có điều ba người bọn họ không có đối diễn với Dung Hủ, bởi vậy vẫn luôn ở tổ B quay cảnh của mình, căn bản không gặp mặt Dung Hủ tổ A.



Nhưng mà có một bàn mạt chược vừa rồi, mọi người nhanh chóng quen thuộc. Dung Hủ cũng không nói chuyện nhiều, nhưng mà Ôn Tuyền và James lại vô cùng hay nói, từ đầu tới đuôi, hai người làm cho cả phòng bao tràn ngập tiếng cười, mà Dung Hủ thì vẫn luôn mỉm cười ở bên cạnh nghe.



Cơm nước xong, mọi người lại mở một bàn mạt chược, lần này James và Hughes thua đến sợ, không dám chơi, vì thế trên bàn bài là Dung Hủ, Ôn Tuyền, Hạ Mộ Nhan và Sở Kỳ.



Bốn người Hoa Hạ chơi mạt chược, so với hai người ngoài nghề trông vào vận khí kia thì phải tính toán tỉ mỉ hơn nhiều, tốc độ đánh cũng không nhanh như vậy. Mà James và Hughes thì ở một bên uống uống cà phê, cười nói chuyện phiếm.



Một buổi chiều, Dung Hủ đều vượt qua trên bàn mạt chược, cậu không thắng tiền, nhưng mà cũng không có thua tiền. Không giống Ôn Tuyền đại thắng toàn trường, cũng không như Sở Kỳ và Hạ Mộ Nhan, xui xẻo dốc ngược cả túi.



Buổi tối, lại tụ tập ăn một bữa cơm, mà lúc này, cuối cùng nhóm Tần phong phong cũng nhắc tới tôn chỉ thành lập nhóm.



Ôn Tuyền uống canh gà, hỏi: “Lại nói, gần đây có phải Tần Trình đến chỗ cậu tham ban không, tiểu Hủ? Chính là bộ phim «không tiếng động» của Hứa đạo đó, sau đó nam số hai của đoàn phim các cậu không phải là xảy ra việc sao, hôm đó hắn còn gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi hỗ trợ một chút.”



Nghe nói “hỗ trợ”, động tác gắp đồ ăn của Dung Hủ dừng lại.



Mà bên cạnh, Sở Kỳ cũng đột nhiên nhớ tới: “Còn không phải sao, tôi nhớ có phải nam số hai kia gần đây mới vừa bị kiện lên toà đúng không. Thằng nhóc đó thật lợi hại, tôi ở trong giới nhiều năm như vậy, người thủ đoạn ghê tởm hơn hắn, không vượt qua ba người đâu.” Sở Kỳ vừa nói, vừa hào phóng nở nụ cười.



Anh đại giới ca hát này năm nay vừa mới bốn mươi tuổi, diện mạo cũng không tính là anh tuấn cỡ nào, nhưng mà tiếng ca lại vô cùng động lòng người. Nhưng hiển nhiên, tính cách của hắn với tiếng ca của hắn hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không có cái loại hương vị trong sáng nhu hòa ấy, ngược lại vô cùng tục tằng.



James nhai một cọng rau xanh, dùng tiếng Trung không được tự nhiên hỏi: “Hình như tên Tường gì đó nhỉ?”



Hạ Mộ Nhan dịu dàng mỉm cười: “Lô Tường Bác.”



Ôn Tuyền bất đắc dĩ nhún vai: “Cô còn nhớ rõ tên hắn hả? Tôi đã sớm quên thứ đó tên gì rồi. Con người Hứa đạo tôi vẫn rất hiểu biết, Lô Tường Bác này không có quả ngon để ăn đâu. Nếu đổi đến tay Lưu lão, có lẽ còn có thể cho hắn một chút mặt mũi. Nhưng mà Hứa đạo thì… thẳng, rất thẳng. Điểm này, Dung Dung hẳn là cũng biết đi?”



Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn sang Dung Hủ, chỉ thấy người trẻ tuổi tinh xảo xinh đẹp ấy giờ phút này đang gặm một cái chân gà bự bự! Nghe tới tên của mình, cậu nâng mắt lên, mờ mịt nhìn năm người khác trên bàn cơm, ánh mắt trong suốt sáng ngời lóe lóe, giống như một đứa trẻ đơn thuần ngây thơ.



Trong phòng bao là một hồi im lặng.



Một lát sau, Ôn Tuyền vươn tay phải ra che mặt mình, giận dữ nói: “Trong nhóm chúng ta, thế mà lại có thêm một người còn biết bán manh hơn cả Lâm Huyên, lại còn thừa dịp chúng ta nói chuyện mà đoạt chân gà…”



Cắn một miếng thịt trên chân gà xuống, Dung Hủ nhã nhặn hữu lễ ăn xong miếng thịt đó, mới cười nhạt nâng mắt, nhìn về phía Ôn Tuyền vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói rằng: “Chị Tuyền, em nhớ… lấy tuổi của em, hẳn là còn thuộc loại ở trên bàn cơm có thể lấy chân gà đầu tiên chứ nhỉ?”



Nói xong, thiếu niên cong môi mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng nõn.



Ngọn đèn chiếu rọi trên sợi tóc Dung Hủ, chiếu ra một vùng vàng kim xán lạn. Ôn Tuyền thoáng ngơ ngẩn, hai mắt xinh đẹp khẽ run, mà Hạ Mộ Nhan ở một bên nhân cơ hội gắp một cái đùi gà khác đi, giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Dung Dung nói có đạo lý, vậy dựa theo tuổi, tôi nhỏ hơn chị Tuyền chín tháng… tôi cũng có thể được chân gà nhỉ?”



Những lời này căn bản không phải câu nghi vấn, bởi vì cô đã công khai gắp một cái chân gà khác vào trong bát mình mất rồi.



Ôn Tuyền lập tức tỉnh táo lại, cô hừ nhẹ một tiếng, nói câu “giỏi cho cô Hạ Mộ Nhan”, tiếp đó hai ảnh hậu bắt đầu đùa giỡn, hết sức náo nhiệt.



Buổi tối tám giờ, Hạ Mộ Nhan tương đối tiện đường, đưa Dung Hủ về nhà.



Dọc theo đường đi hai người tán gẫu về mấy bộ phim điện ảnh sắp chiếu gần đây, cũng tán gẫu về bộ phim «Mê thành» tháng sau khởi chiếu của Dung Hủ. Khi nói lời tạm biệt với Dung Hủ, Hạ Mộ Nhan ấm áp cười cười, nghiêm túc nói rằng: “Tôi sẽ xem bộ phim đó, cảm giác hẳn là một bộ phim rất tốt.”



Dung Hủ gật gật đầu với đối phương, nhẹ nhàng chớp mắt: “Vậy em liền thay Viên đạo cám ơn chị Hạ khen ngợi.”
Nửa phút đi qua.



“Dung Dung của tôi rốt cuộc chừng nào xuất hiện hả…”



“Phải đó, thật muốn nhìn thấy Dung Dung. Phim đã mở màn mười phút, muốn Dung Dung!”



Vài fan Dung buồn bực nhỏ giọng phun tào với nhau, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ đột nhiên nghe được một tiếng bước chân rất nhẹ từ trong loa phát ra. Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng mà mỗi một lần vang lên, khoảng cách thời gian lại giống nhau như đúc, khi âm thanh ấy vang dội đến độ đủ để khán giả toàn trường đều chú ý tới, nhóm fan Dung lại càng kích động nhìn về phía màn hình.



Bỗng nhiên!



Một bàn tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng học ra.



Khi người này thật sự xuất hiện, nhóm fan Dung không kích động thét chói tai như trong tưởng tượng của mình, cũng không có thất thố cỡ nào, mà là đều há to miệng, nhìn giáo sư tuấn tú nho nhã trẻ tuổi ấy, chậm rãi nâng bước, đi từng bước một lên trên giảng đài.



Trong đoạn trailer phim đã sớm xuất hiện tạo hình của Dung Hủ, trên poster cũng có ảnh chụp của cậu.



Nhưng mà, khi tạo hình này thật sự bị phóng đại trên màn hình lớn của rạp chiếu phim, khi cậu từ cửa phòng học đi tới, cái loại cảm giác lạnh lùng tuấn mỹ đó, vẫn khiến cho không ai có thể hô hấp.



Đây là một loại nét đẹp thanh lãnh cao ngạo, mắt kính gọng vàng lạnh như băng che đi cặp mắt trong suốt hẹp dài, môi mỏng manh, làn da trắng đến gần như có chút bệnh thái, Dung Hủ như vậy cực kỳ giống Hoắc Hi lúc trước, đều bạc tình như động vật máu lạnh, nhưng trên thực tế, lại có chút khác với Hoắc Hi.



Nét đẹp của Hoắc Hi kiêu ngạo bá đạo, tàn nhẫn lộ ra ngoài. Nhưng nét đẹp của Tiết Gia Triết thì nội liễm bình tĩnh, lạnh ở trong lòng.



Đừng nói fan Dung, ngay cả rất nhiều người không phải fan cũng nhịn không được mà đỏ mặt, không thể không thừa nhận cậu thanh niên này thật sự hết sức xinh đẹp.



“Mặt Dung Hủ thực thích hợp với màn hình lớn nha, thật sự rất đẹp luôn…”



Mà giờ phút này, phim vẫn còn tiếp tục.



Một giáo sư tâm lý học độc mồm độc miệng phúc hắc, y căn bản không cần nói chuyện với bạn, đôi môi mỏng bạc tình kia nhẹ nhàng nhấc lên, là có thể nói ra cả món cơm trưa ngày hôm qua bạn ăn.



Tiết Gia Triết và Đàm Dương Hiên ở chung khiến khán giả xem mà huyết mạch căng lên: hai người này quả thực chính là ông trời tác hợp!



Mỗi lần Đàm Dương Hiên lên cơn ngốc, Tiết Gia Triết liền ôn hoà mà châm chọc. Cố tình Đàm Dương Hiên vẫn luôn giống như nghe không hiểu, luôn không ngừng đùa giỡn Tiết Gia Triết, còn thường xuyên cố ý sờ Tiết Gia Triết, khiến người kia ghét bỏ không ngừng né tránh.



Nhưng lấy thể lực mà nói, vị giáo sư tâm lý học này chỗ nào là đối thủ của đội trưởng đội đặc công.



Mỗi lần Đàm Dương Hiên đều cố ý sờ mặt Tiết Gia Triết, khiến giáo sư người ta tức giận đến mất hình tượng, lúc này mới cười ha ha: “Cho cậu ở sạch này.”



Khán giả không hiểu sâu xa thì chỉ cảm thấy hình thức ở chung như vậy chơi rất vui, quan hệ giữa hai người hẳn là rất tốt. Nhưng mà khán giả hiểu sâu xa thì đã sớm hưng phấn đến đỏ mắt, trong lòng hiện lên vô số đoản văn, doujinshi, hận bây giờ không thể lập tức trở về nhà, nhanh chóng viết một bộ truyện fanfic mới đồng ý bỏ qua!



“Ôi, quá quá quá quá quá… quá moe oa oa oa oa QAQ!!!”



Đương nhiên, phim thì vẫn luôn tiếp tục. Khán giả bị cảm giác CP moe moe hấp dẫn, đồng thời, cũng bắt đầu tự hỏi hung phạm của bộ phim điện ảnh này. Mới đầu rất nhiều người đều cho rằng chính là nam số năm —— một người nhìn qua vô cùng vô tội thành thật, nhưng nam số năm này cũng bị Tiết Gia Triết bài trừ hiềm nghi.



Đến cuối cùng, khi tội phạm sa lưới, rất nhiều khán giả đều mang vẻ mặt mờ mịt, cố tình có khán giả đặc biệt “thông minh”, phân tích: “Mấy cậu đều quên sao, phạm nhân này kỳ thật trước đây từng xuất hiện ít nhất ba lần. Lần đầu tiên là lúc Đàm Dương Hiên đến trường đại học tìm Tiết Gia Triết, người này đi thoáng qua Đàm Dương Hiên; lần thứ hai là Tiết Gia Triết nhận điện thoại của Đàm Dương Hiên, sau đó cho người này một màn ảnh rất ngắn. Mà lần thứ ba, chính là có lần Đàm Dương Hiên đi tìm Tiết Gia Triết, mở cửa liền nhìn thấy người này.”



Khán giả này chỉ nhỏ giọng giải thích với bạn mình, nhưng mấy người Lưu Oánh vừa vặn ngồi ở phía trước hắn, cũng nghe lời hắn nói.



Người này còn đang phân tích: “Hơn nữa kỳ thật trong phim Tiết Gia Triết cũng từng mấy lần nhắc tới bệnh nhân này, y có nói rằng, bệnh nhân này khi còn bé gia đình tan vỡ, nói đối phương từng có vấn đề tâm lý, còn từng vào ngục giam…”



Vừa nghe như thế, mọi người đều cảm thấy vô cùng có lý.



Lưu Oánh và bạn cũng nhìn nhau gật đầu, nhưng ngay khi các cô chính thức tiếp nhận lời giải thích này, hiểu rõ Viên đạo mai phục nhiều phục bút* như vậy trong phim, đột nhiên! Liền nghe trong loa của rạp chiếu phim, truyền đến một trận tiếng gõ cửa cốc cốc.



*Phục bút (伏笔/Foreshadowing) là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nói cách khác, nó là một công cụ văn chương được tác giả sử dụng để gợi ý về một tình tiết và những điều có thể xảy ra trong một tương lại gần, hoặc các chiều hướng phát triển của một tình tiết về sau trong câu chuyện.



Lưu Oánh nhanh chóng nhìn lại, nhất thời hai mắt sáng lên: oa! Thế mà lại nửa đêm cùng nhau uống rượu!



Ôm tâm tình kích động, mọi người tiếp tục xem phim kết thúc. Nhìn Đàm Dương Hiên uống rượu, nhìn Tiết Gia Triết độc mồm độc miệng nói hắn ngốc, lại nhìn Tiết Gia Triết “cưng chiều” ôm người vào trong phòng, sau đó còn tri kỷ mà chuẩn bị áo ngủ cho Đàm Dương Hiên thay.



Giọng Lưu Oánh run rẩy nói rằng: “QAQ vầy mà không cùng một chỗ, quả thực thiên lý không…”



Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đột nhiên! Lưu Oánh mở to hai mắt, không dám tin nhìn một góc màn hình.



Chỉ thấy trong góc tủ quần áo u ám kia, nhét một cái bình màu xanh lục tối. Một bàn tay bị chặt ra rất khủng bố trôi nổi trong Formalin, làm nhiệt độ cả rạp chiếu phim đột nhiên chợt giảm xuống, hoàn toàn yên tĩnh.



Nhưng mà, Tiết Gia Triết giống như không có nhìn thấy bàn tay ấy, y cẩn thận tìm, rốt cuộc tìm được một bộ áo ngủ bên cạnh bàn tay. Y mặt không đổi sắc mà cầm áo ngủ, vừa mới xoay người, đột nhiên nhớ ra còn chưa đóng cửa.



Vì thế, quay đầu, đưa tay đóng cửa.



Cặp mắt thanh lãnh vô tình kia cách thấu kính lạnh lẽo, an tĩnh lạnh nhạt nhìn mỗi người ngoài màn hình. Y chỉ yên tĩnh nhìn, thật lâu sau, đôi môi mỏng manh ấy từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng lạnh như băng.



“Cạch —— ”



Cửa tủ quần áo bị đóng lại, hình ảnh rơi vào một vùng tối đen.



Trong rạp chiếu phim là sự yên lặng thật lâu, không có một ai mở miệng. Một phút đồng hồ sau… triệt để sôi trào!