Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 116 :
Ngày đăng: 20:48 21/04/20
La Thiến chủ động đưa điện thoại tới, một tấm ảnh chụp nhạt màu liền rơi vào trong mắt Dung Hủ.
Ánh sáng trong tấm ảnh rất mờ, thực rõ ràng là chụp trong phòng. Loáng thoáng có thể nhìn ra, bối cảnh là một tấm thảm trải sàn lông dê màu trắng, một bàn tay thon dài tùy ý đặt ở trước màn ảnh, chụp lại.
Tấm ảnh này thật sự là làm mờ quá mức, còn đánh thêm mấy tầng mosaic, lúc nhìn tấm ảnh này Dung Hủ nhịn không được mà phì cười ra tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía La Thiến, hỏi: “Tôi nhớ hoạt động này không phải nói muốn chụp tay mình sao? Cô ta chụp tay bạn trai thì thôi đi, sao còn chụp thành như vậy?”
Lúc nói lời này, giọng điệu Dung Hủ thực tùy ý, giống như trực tiếp xem Liên Dung Tranh Tử Hãm là bạn.
Kỳ thật minh tinh cũng chỉ là người thường, công việc của bọn họ có lẽ khác người bình thường một chút, yêu cầu bọn họ thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng mà minh tinh cũng sẽ thường xuyên tiến hành giao lưu với fan, đa số minh tinh sẽ không cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc.
La Thiến đã sớm vô cùng quen thuộc bạn fan đó, cô gật gật đầu: “Kỳ thật cũng chưa nói không thể chụp thành như vậy, nhưng mà tiểu Hủ, nào có ai dám chụp giống cô ta đâu. Chụp như vậy khẳng định không ai chia sẻ bình luận like, sao có thể được thứ hạng gì. Cũng chỉ vì cô ta là Liên Dung Tranh Tử Hãm, đổi thành những người khác mới không dám làm như thế đâu.”
Hai người trò chuyện chốc lát, La Thiến liền cầm di động về.
Nhưng mà ngay tích tắc khi cô sắp cất di động, Dung Hủ cúi đầu nhìn tấm ảnh đó, đột nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”
La Thiến phút chốc sửng sốt, chỉ thấy dưới ánh đèn sáng ngời, thiếu niên tuấn tú trong sáng hơi hơi nhăn mày, cẩn thận xem lại tấm ảnh.
Dung Hủ vươn tay, La Thiến liền đưa điện thoại di động của mình tới tay cậu. Cậu cúi đầu, an an tĩnh tĩnh nhìn tấm ảnh đó, lại nhìn hơn một phút, mới trả di động cho La Thiến.
Hoang mang nhăn chặt mày, La Thiến suy nghĩ chốc lát, nhịn không được hỏi: “Tiểu Hủ, cậu đang nhìn cái gì đấy?”
Sau một lúc lâu, không được đáp lại.
La Thiến lại hỏi một lần.
Một lát sau, lần này Dung Hủ nhẹ nhàng cong khóe môi, cười nhìn cô: “Luôn cảm thấy tấm ảnh kia có chút kỳ quái, cho nên tôi nhìn lại.”
La Thiến cười cười: “Còn không phải sao, tấm ảnh này rất kỳ quái. Cô ta đánh mosaic kiểu này, tôi mới nhìn, thiếu chút nữa không nhận ra đây là bàn tay luôn.”
Lúc này Dung Hủ không trả lời, chỉ nói với La Thiến vài câu về những đề tài khác.
Hai người nhanh chóng bận chuyện của mỗi người, La Thiến vội vàng liên lạc với admin nhóm fan, thương lượng một ít hạng mục tiếp ứng kế tiếp, liên hợp làm tốt hoạt động của In your heart lần này; mà Dung Hủ thì lại quay về trước máy tính, nhưng cậu vừa mới đeo tai nghe lên, lại yên lặng lấy xuống.
La Thiến vẫn luôn cúi đầu nói chuyện phiếm với fan, cũng không có chú ý tới hành vi của Dung Hủ.
Trong mắt thiếu niên lóe ra tia sáng phức tạp quái dị, tầm mắt không có tiêu cự mà ngưng tụ tại một điểm trên không trung, chần chờ hồi lâu, Dung Hủ lấy điện thoại của mình ra, nhấn vào mục “lặng lẽ follow”.
Trong mục này, chỉ follow ba người, toàn bộ đều là fan của Dung Hủ. Hai fan trong đó là fan lớn trong nhóm fan, lần trước đến đoàn phim «Không tiếng động» tiến hành tiếp ứng, chính là do hai fan này tổ chức. Mà một fan cuối cùng, tự nhiên là Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Nhấn vào weibo mới nhất của Liên Dung Tranh Tử Hãm, nhìn tấm ảnh mơ hồ đến độ gần như khiến người ta nhìn không ra là bàn tay kia, hai mắt trong suốt của thiếu niên hơi híp lại, cẩn thận đánh giá năm phút đồng hồ, rốt cuộc mới dời đi tầm mắt.
Dung Hủ cất điện thoại về trong túi, tiếp tục nghe nhạc của Lâm Huyên. Nhưng mà lúc nghe nhạc, cậu vẫn luôn mím chặt môi, nhăn chặt mày, giống như đang tự hỏi chuyện gì đó, lại không chiếm được giải đáp.
Một giờ sau, hai người đăng ký, máy bay vững vàng cất cánh, hướng về bên kia bờ đại dương.
Mấy ngày này vì tuyên truyền phim, Dung Hủ và La Thiến đều vô cùng mệt mỏi. La Thiến đã sớm ngủ say sau khi máy bay vững vàng, nhưng Dung Hủ lại nhắm mắt, hàng mi mấp máy. Khi tiếp viên đi ngang qua bên cạnh cậu, cậu trực tiếp đưa tay nhờ đối phương giúp mình rót một ly nước, trong mắt không hề có vẻ buồn ngủ.
“Liên dung… tranh tử hãm?”
Thiếu niên nhẹ nhàng đọc ra cái tên này, âm thanh mỏng manh bị bao phủ trong tiếng tạp âm động cơ máy bay thật lớn.
Nhớ lại thật lâu, lại ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng Dung Hủ vẫn thở dài, đem nghi hoặc chôn ở đáy lòng, cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Trước đó lúc ở trong phòng chờ, Dung Hủ nói là cảm thấy tấm ảnh này rất kỳ quái, La Thiến tưởng là vì tấm ảnh đánh mosaic quá khoa trương, nhưng cô không biết, là do Dung Hủ cảm thấy… tấm ảnh này có chút quen thuộc kỳ dị.
Khi mới nhìn cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng mà nhìn thêm mấy lần, lại cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Rõ ràng không thấy rõ dáng vẻ cánh tay kia, rõ ràng không nhìn thấy một chút đặc thù nào, nhưng có lẽ là một tư thế mà đối phương tùy tiện bày ra, hoặc có lẽ là động tác theo thói quen bé nhỏ không đáng kể khi mở năm ngón tay ra, lại có loại quen thuộc quỷ dị, khiến Dung Hủ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, lại không thể có được đáp án.
Đương nhiên, Dung Hủ cũng không biết, trong hơn hai mươi mấy tiếng cậu và La Thiến bay về Hoa Hạ, một ít bình luận lặng lẽ truyền lưu trong weibo của Liên Dung Tranh Tử Hãm.
Đêm qua sau khi Liên Dung Tranh Tử Hãm không cẩn thận đăng tấm ảnh có bóng người lên, tuy rằng trong hai phút liền xóa bỏ, nhưng vẫn là có người nhanh tay lưu lại. Chỉ cần có một người có ảnh, vậy tất nhiên sẽ có đại thần xuất hiện, chỉnh cao độ sáng, độ bão hòa của tấm ảnh này, để nhìn xem người phản chiếu trên thủy tinh rốt cuộc có bộ dạng gì.
Rất nhiều người tha thiết chờ đợi kết quả PS của đại thần, mà khi Liên Dung Tranh Tử Hãm vừa mới đến sân bay thủ đô Hoa Hạ, mở di động lên, tức khắc nhận được hàng trăm bình luận.
[QAQ tuy rằng đại thần cũng nói nhìn không thấy mặt, nhưng vẫn cảm thấy Liên Dung khẳng định rất đẹp trai! Thật muốn nhìn! ]
[ Sao lại vừa vặn có một đốm sáng ngăn cản phần mặt chứ, oa oa oa, tôi chỉ muốn nhìn xem bạn trai của nữ thần quả cam rốt cuộc có bộ dạng gì thôi mà _(:з” ∠)_]
[ Há há há, thôi, không nhìn thấy thì không nhìn thấy, nói không chừng Liên Dung cũng không đẹp thì sao? Không phải là có loại người bóng dáng đẹp sao, bóng dáng nhìn qua thì siêu đẹp, kết quả vừa nhìn chính diện, cả người liền héo. Chúng ta giữ cái niệm tưởng tốt, lỡ như mặt Liên Dung… khụ khụ, có lỗi với khí chất của hắn, vậy thì rất không tốt ~ bảo trì cảm giác thần bí 23333]
Trong sân bay sáng ngời rộng mở, người đàn ông đột nhiên dừng bước chân, kinh ngạc nhìn ảnh chụp.
Từ Tấn lập tức quay đầu nhìn hắn: “Tần Trình?”
Môi chậm rãi hé ra, Tần Trình suy tư một khắc, vừa nâng bước đi về phía trước, vừa bắt đầu liên hệ “đại thần” mà mấy người kia nói.
Vị đại thần này kỳ thật cũng chỉ là một dân mạng bình thường, có điều bạn của cô ta vừa vặn có lưu tấm ảnh Liên Dung Tranh Tử Hãm đăng trước đó, mà bản thân cô ta lại tương đối am hiểu PS, có thể chỉnh sửa ảnh chụp, cho nên mọi người mới hiếu kì chờ đợi thành quả PS của cô như vậy.
Ý cười trên khóe môi thiếu niên càng đậm, một loại cảm giác ấm áp rong chơi trong lòng. Dung Hủ nói không rõ bây giờ mình có cảm giác gì, nhưng mà khi cậu mặc áo ngủ, nhìn thấy người đàn ông đó đứng ở phòng bếp, nghiêm nghiêm túc túc nấu cơm cho mình… Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật bọn họ cứ bình thường như vậy mà sống qua ngày, cũng thật sự rất tốt.
Lúc này, cậu chỉ là Dung Hủ, hắn cũng chỉ là Tần Trình.
Bọn họ chỉ là một đôi chồng chồng hết sức bình thường, nấu bữa cơm, xem điện ảnh, chỉ chú tâm nghĩ đến người trước mắt.
Một lát sau, Tần Trình múc cà chua xào trứng vào trong đĩa, quay đầu liền gặp được Dung Hủ. Chỉ thấy thiếu niên đang tựa nghiêng vào khung cửa, nghiêng đầu, cười khẽ nhìn mình.
Không biết thiếu niên đã nhìn bao lâu, nhưng mà nhìn cặp mắt ấm áp kia, Tần Trình ném cái chảo nóng có cán vào bồn nước, thản nhiên cong môi: “Anh cảm thấy, tiểu Hủ… hiện tại dường như em rất muốn làm một chuyện.”
Dung Hủ tao nhã nhíu mày: “Hửm?”
Người đàn ông trấn định lãnh tĩnh nói rằng: “Em muốn hôn anh.”
Dung Hủ: “…”
Ngay sau đó, xoay người bước đi, còn thuận tiện bỏ lại một câu: “Không biết xấu hổ.”
Nhưng mà lúc này, Dung Hủ mới đi hai bước, liền bị Tần Trình một phen giữ chặt. Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng đậu ở trên môi cậu, khiến Dung Hủ kinh ngạc mở to hai mắt, con ngươi khẽ run, thật lâu sau, mới hừ nhẹ một tiếng: “Tần tiên sinh, vừa rồi là có ý gì?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông không có một chút biểu tình, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm tối đen lại lắng đọng một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu hắn bình tĩnh nói rằng: “Em không muốn hôn anh, cho nên, anh đến hôn em là được.”
Sau xin nói vài câu tâm tình ngọt ngào, Dung Hủ giúp đỡ bưng thức ăn lên bàn.
Ăn một miếng cà chua xào trứng gà, Dung Hủ kinh ngạc nói: “Đồ ăn anh làm sao có vẻ như ngon hơn một chút vậy?”
Tần Trình hết sức bình tĩnh gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong bát thiếu niên, không để bụng nói rằng: “Thường xuyên nấu ăn, chung quy phải có tiến bộ.”
Dung Hủ nghĩ nghĩ, tràn đầy lĩnh hội mà gật đầu: “Cũng đúng, em nấu ăn cũng ngon hơn trước kia một xíu.”
Dung Hủ và Tần Trình cũng không phải dốt nát trong mặt nấu ăn, trước kia chỉ là hai người rất ít khi nấu, cho nên đối với phương diện này không quá quen thuộc, đồ ăn nấu ra chỉ tàm tạm.
Đối với Dung Hủ mà nói, đời trước cậu chỉ ở có một mình. Nấu ăn là một chuyện rất phiền phức, không bằng trực tiếp kêu đồ bên ngoài, đỡ phải lãng phí thời gian. Còn đối với Tần Trình, có lẽ Dung Hủ vĩnh viễn không biết, trước khi cậu đi vào nơi này, trong căn nhà này, thật ra có một người giúp việc theo thời gian.
Tần Trình rất ít khi về nhà, lúc không quay phim hắn thích đi du lịch ở khắp nơi trên toàn cầu, có biệt thự nghỉ phép ở rất nhiều thành phố lớn. Nếu về nơi này, thì sẽ để người giúp việc theo thời gian hỗ trợ quét tước một chút, thuận tiện mỗi ngày đến làm cơm. Tận đến khi Dung Hủ vào ở, Tần Trình mới bỏ đi người giúp việc, để tránh đối phương quấy rầy thời gian ở riêng của hắn và thiếu niên.
Trước kia số lần hai người vào bếp đều ít đến đáng thương, bởi vì không có người cần bọn họ vào bếp.
Nhưng hiện tại, người này xuất hiện, cho nên bọn họ lần lượt nấu ăn cho đối phương, tay nghề cũng theo lẽ đương nhiên mà tiến bộ.
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng đến phòng chiếu phim, chuẩn bị tùy tiện tìm một bộ phim xem.
Dung Hủ đứng ở trước kệ DVD thật lâu, cậu nhìn kỹ mỗi một bộ phim nơi này, tận đến khi Tần Trình thu dọn xong hết bát đũa, bỏ vào máy rửa bát tự động, cậu mới chọn xong.
“Tần Trình, giúp em lấy một chút, cái bộ «Tòa thành ánh trăng» trên cùng kệ kìa. Bộ phim đó là Clemens đạo diễn, chúng ta xem nó đi, vừa lúc để em hiểu biết một chút về phong cách của hắn.”
Cái kệ này cao cỡ hai mét, tuy Dung Hủ có chiều cao 1m85, nhưng hôm nay eo cậu còn có một ít đau nhức. Đêm qua cậu vẫn luôn vươn tay bám bả vai người đàn ông, cánh tay nâng lên cũng có chút nhức mỏi, lúc này liền phải “tận dụng mọi thứ”, để người cao đi làm việc.
Tần Trình giơ tay lên, rút ra một bản DVD mỏng manh từ trong kệ.
DVD «Tòa thành ánh trăng» bị chen giữa rất nhiều DVD, lúc người đàn ông muốn vươn tay rút ra, còn phế đi một phen sức lực. Khi hắn rút cái DVD đó ra xong, hắn cúi đầu đưa cho thiếu niên nhà mình, lại không ngờ rằng Dung Hủ hơi hơi mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn… và tay hắn.
Tần Trình nhíu mày lại: “Tiểu Hủ?”
Dung Hủ lập tức phục hồi lại tinh thần, cầm cái DVD kia: “Không có gì, vừa rồi hình như nhìn lầm. Anh có từng xem bộ phim này chưa…”
Đoạn nhạc đệm này rất nhanh bị hai người vứt ra sau đầu, ngồi ở trên sofa mềm mại, hai người an tĩnh thưởng thức «Tòa thành ánh trăng». Mà phim kết thúc, tự nhiên là bữa tối, tùy tiện ăn một chút, lại rửa mặt một phen, chính là bữa tiệc lớn buổi tối.
Người đàn ông không chút lưu tình ăn thiếu niên vào bụng, có điều nếu thật sự muốn lấy tư thế thực tế để so sánh, thì cũng nói không rõ rốt cuộc là ai “ăn” ai vào trong thân thể.
Hai ngày này, Dung Hủ vẫn luôn lười biếng ở nhà, cùng hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có với người đàn ông nào đó.
Chủ nhật thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không mây, ánh nắng xán lạn chiếu xuống mặt đất, nghênh đón ngày mùa thu cuối cùng trong sáng ấm áp của thành phố B.
Đứng ở trước cửa sổ sát đất cực lớn, ánh mắt Dung Hủ nhu hòa nhìn thành phố đắm chìm trong nắng vàng ngoài cửa sổ, nhưng nhìn trong chốc lát, lại xoay người, mở miệng nói: “Em nói, em không muốn ăn rau chân vịt, thật sự một chút cũng không muốn ăn…”
Thời tiết tốt đẹp như vậy, ngày chủ nhật tốt đẹp như vậy, cậu và người đàn ông đó chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra cửa.
Trong lòng có lẽ có một ít tiếc nuối, nhưng mà phần tiếc nuối đó lúc hôn đối phương, đều đã hóa thành hư vô.
Ba ngày sau, La Chấn Đào lái xe đến dưới lầu đón Dung Hủ đến sân bay, chuẩn bị bay đến thành phố S, tham gia tập luyện concert.
Ở cửa lớn, hai người nhẹ nhàng tiến hành nụ hôn tạm biệt. Thiếu niên cúi đầu chỉnh sửa giày, vừa muốn mở cửa, lại nghe phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Concert hình như là buổi tối bảy giờ rưỡi ngày kia nhỉ?”
Dung Hủ hơi kinh ngạc, xoay người nói: “Đúng, làm sao vậy?”
Người đàn ông cười nhạt cong môi: “Ừm, không có gì. Tiểu Hủ… concert, nhất định sẽ thành công.”