Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 12 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Ở thế giới này, phim truyền hình tổng cộng chia làm hai loại, một loại là phim chiếu ngày, một loại là phim chiếu tuần.



Cái thứ nhất bình thường đều là phim chế tác lớn, trước tiên là rất nhiều diễn viên nổi danh và đạo diễn quay xong hết tất cả các tập, trước khi quay đã được đài vệ tinh mua bản quyền, chờ sau khi chế tác xong thì chiếu mỗi ngày.



Còn có một loại chính là phim chiếu tuần.



Phim chiếu tuần có thể chiếu trên TV, có bộ chỉ có thể mượn internet mà chiếu.



Bộ phim truyền hình «Mai phục» này tuy nói là phim chiếu tuần, đạo diễn cũng là người mới, nhưng tóm lại vẫn là bán cho một đài truyền hình không tồi, định ra mỗi tuần chiếu vào mười một giờ khuya tối chủ nhật, còn chiếu đồng bộ trên mạng.



Loại phim chiếu tuần này có một đặc sắc, nó thường không quay xong toàn tập lúc công chiếu, bình thường là trước hết quay bốn năm tập, về sau mỗi tuần đều quay một đến hai tập, căn cứ phản hồi của người xem, có thể sửa chữa nội dung tương ứng.



Trước kia đã từng có một bộ phim chiếu tuần cực kỳ hot, bởi vì người xem phản hồi sửa kịch bản, nữ số hai Dung Hủ còn quen biết, chính là Đường Mộng Lam.



Đường Mộng Lam khi đó còn là một người mới, cô biểu diễn tương đối xuất sắc, nhân vật cũng rất làm người ta thích, khán giả ở trên mạng vẫn luôn yêu cầu thêm diễn cho nữ số hai, vì thế nữ số hai vốn dĩ kết cục thê thảm cuối cùng chiếm được kết cục hoàn mỹ, hạnh phúc kết hôn với nam số hai.



Dung Hủ lựa chọn «Mai phục», chính là vì nó có thể chiếu vào một tháng sau!



Nếu nhiệm vụ khẩn cấp như vậy, vậy hiệu suất đoàn phim tự nhiên phải cao. Dung Hủ vừa đến đoàn phim, tiểu Lý tiếp đãi cậu đã rời đi trước, người của tổ trang điểm và tổ đạo cụ đến trang điểm cho cậu, giúp cậu mặc trang phục diễn. Poster thì vẫn phải chụp, nhưng lần này chụp không nghiêm túc bằng «Tranh giành», dù sao thì đó là phim lớn trong năm, còn «Mai phục» chỉ là một bộ phim cuốn chiếu của đoàn phim mới.



Chờ đến khi vài diễn viên chính chụp xong poster, đã là nửa đêm mười giờ.



Dung Hủ gặp được nữ chính Trương Đồng Đồng, gặp được nữ số hai Dịch Lan, còn gặp được nam số ba và nữ số ba, chỉ riêng không có nhìn thấy chính là nam nhân vật chính Hàn Dương Hạo.



Đối với việc này, Dung Hủ thoáng lưu ý một phen. Vốn dĩ cậu cho rằng Hàn Dương Hạo đã chụp xong poster, nhưng mà chờ đến khi tất cả mọi người chụp xong, Lý phó đạo tức giận tận trời nói rằng: “Ngày mai đã khởi động máy, hắn thế mà lại còn không đến. Hắn tính để lúc làm nghi thức khởi động máy lại đến hả? Hay là nói, hắn dứt khoát không muốn đến?”



Lý phó đạo chuyên phụ trách phương diện vấn đề diễn viên và hậu cần, Dung Hủ chỉ bắt chuyện với ông một cái, không có giao lưu gì khác. Đối phương bận đến sứt đầu mẻ trán, nghe nói ngắn ngủn bốn giờ đã gọi hơn một trăm cuộc điện thoại cho người đại diện của Hàn Dương Hạo. Sau đó lại không gọi không phải là bởi vì đã gọi được, mà là bởi vì đối phương trực tiếp tắt điện thoại!



Dung Hủ hạ mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi ở trước gương trang điểm chờ đợi tảy trang.



Ngồi ở bên trái cậu chính là nữ chính Trương Đồng Đồng, phía bên phải chính là nữ số hai Dịch Lan. Ưu tiên nữ sĩ, nhóm thợ trang điểm tẩy trang cho hai ngôi sao nữ này trước, Dung Hủ liền bình tĩnh mà cúi đầu nhìn di động, ôn tập kịch bản —— nếu ngày mai cảnh diễn đầu đã NG, vậy thì sẽ không tốt.



Không bao lâu, Dịch Lan liền tẩy trang xong, cô quay đầu nhìn thấy Lý phó đạo còn đang liên hệ Hàn Dương Hạo, liền nhỏ giọng nói thầm: “Cứ yên tâm, nghi thức khởi động máy hắn khẳng định sẽ đến, có điều loại việc nhỏ như chụp poster này có khả năng liền phải chờ tới lúc hắn có thời gian lại đi chụp.”



Lời này âm thanh không lớn không nhỏ, vững vàng rơi vào trong tai Dung Hủ, Trương Đồng Đồng và vài thợ trang điểm.



Ánh mắt Trương Đồng Đồng chợt lóe, bỗng nhiên cười nói: “Tôi nhớ rồi, Dịch Lan, năm rồi hình như cô với Hàn Dương Hạo từng hợp tác một bộ phim nhỉ?” Dừng một chút, Trương Đồng Đồng bất đắc dĩ thở dài: “Đàn ông mà, thường xuyên sẽ như vậy, tùy tùy tiện tiện, không giống chúng ta, đặc biệt để ý mỗi chi tiết quay.”



Thợ trang điểm nhất thời cười: “Tôi cảm thấy Dung Hủ rất tốt, rất cẩn thận.”




Thiếu soái trẻ tuổi thanh quý hơi hơi nâng mắt, ánh trăng trong trẻo như nước từ không trung chiếu rọi xuống, hàng mi hắn mấp máy, ánh trăng giống như ở trên đó ngưng tụ thành một lớp sương trắng. Đôi môi mỏng manh cong lên, tầm mắt tựa như tử thần ngưng tụ trên người Lương Linh Tuệ, thật lâu sau, Hoắc Hi bỗng nhiên cười, âm thanh khêu gợi chậm rãi vang lên: “Em là của tôi… vị hôn thê của tôi.”



Năm chữ sau, hắn nói rất chậm, nói đến mức giống như tràn ngập thâm tình.



Bên cạnh phim trường, có rất nhiều người chú ý cảnh diễn đầu tiên này, khi bọn họ nghe thấy giọng nói trầm thấp nhu hòa đó, ngay cả đàn ông cũng nhịn không được mà run rẩy thân thể, phụ nữ thì càng là trong lòng run lên, nói không nên lời vì sao lại đỏ mặt.



Nguy hiểm, gợi cảm, lãnh lệ, mê người.



Bốn từ này luôn liên hệ cùng một chỗ, mà giờ khắc này toàn bộ đều hội tụ trên người thiếu niên này.



Người ngoài cuộc cũng đã cảm nhận được một loại mị lực khắc cốt minh tâm, vậy đối với Trương Đồng Đồng trực diện đối phương mà nói, cô lại càng là vành tai đỏ rực, dựa vào diễn xuất mới thật vất vả áp chế mình thất thố. Cô dứt khoát trực tiếp xoay người, không nhìn tới Dung Hủ, lạnh lùng nói: “Tôi không để ý anh đi đề nghị với đại soái, giải trừ hôn ước.”



Xoẹt!



Trong đêm đông rét lạnh đến xương, một tiếng xé gió rất nhanh xẹt qua bên tai Lương Linh Tuệ. Một luồng tóc đen bị tiếng gió này cắt qua, ánh sáng lạnh màu bạc từ trước mắt cô chợt lóe mà qua, Lương Linh Tuệ sợ tới mức ngã về sau một bước, đột nhiên liền ngã vào một lồng ngực lạnh như băng.



Tay thiếu niên chậm rãi nâng lên, che lại ánh mắt cô, chỉ là một tay khác, lại cầm một thanh dao găm xinh đẹp. Lương Linh Tuệ gắt gao trừng lớn mắt, xuyên thấu qua khe hở ngón tay đối phương, nhìn thấy người nọ nhẹ nhàng dùng dao găm vẽ ra một đường đao hoa hoàn mỹ đến cực điểm trên không trung, sau đó đột nhiên cắm xuống phía dưới!



Dao găm chém sắt như chém bùn xuyên thấu đá cẩm thạch, lưỡi dao cũng cắm vào trong đó!



Lúc này, Trương Đồng Đồng đã cảm thấy mình không phải là Lương Linh Tuệ, cô chỉ là Trương Đồng Đồng. Tim cô từng chút từng chút run rẩy, bàn tay ở trên mắt lạnh giống như khối băng, rõ ràng cô bị đối phương ôm vào trong ngực, lại cảm thấy giây tiếp theo người này có thể giết mình.



Khí tràng đáng sợ ép tới Trương Đồng Đồng thở không nổi, bộ ngực cô kịch liệt phập phồng. Thậm chí cô không chú ý tới giờ phút này mình bị đối phương dẫn dắt nhập diễn, chỉ biết là hiện tại cô quả thật vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến ngón tay cũng đang run rẩy, sắc mặt cũng lập tức tuyết trắng.



Lúc này, cô chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ. Người nọ giống như cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ thở hơi nóng, Trương Đồng Đồng nhìn không tới vẻ mặt đối phương, nhưng mà âm thanh cười như không cười kia so với gió cấp chín trong trời đông giá rét này càng làm lòng người kinh sợ.



“Suỵt…”



“Em phải nhớ kỹ… em là vị hôn thê của tôi.”



“Sống, là người của Hoắc Hi tôi; chết, cũng vào mộ phần Hoắc gia tôi!”



Hết chương 12



Dung Dung: tôi chỉ là một diễn viên nhỏ hạng mười tám không có tiếng tăm ~



Tần Tranh Tranh: avatar hôm nay em ấy có thấy không, đẹp trai không, đẹp trai không, đẹp trai không _(:з” ∠)_ hừm, vẫn là không có like bình luận và share, trong lòng bảo bảo đau khổ, nhưng bảo bảo không nói đâu… (Tranh đồng âm với Trình)