Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 120 :
Ngày đăng: 20:48 21/04/20
Bắt đầu từ buổi tối sáu giờ, phóng viên truyền thông và người bình luận điện ảnh dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, lục tục tiến vào rạp hát lớn thành phố S. Khán giả may mắn thì từ bảy giờ chính thức vào rạp, đến tám giờ đúng, toàn bộ nhân viên đoàn phim «Không tiếng động» đến hiện trường, gặp mặt khán giả.
«Không tiếng động» từ tháng năm chính thức quay phim, cho tới bây giờ, bất quá chỉ mới qua nửa năm.
Bộ phim này là một bộ điện ảnh thanh xuân chi phí thấp, không có cảnh hành động gì, cũng không có quá nhiều cảnh hiệu ứng, đa số tài chính đều dùng cho việc xử lý hình ảnh.
Bắt đầu nghi thức lễ công chiếu, đầu tiên là vài nhân viên chủ chốt của «Không tiếng động» ngồi ở trên sân khấu, giao lưu với mọi người. Bởi vì nữ số 2 Lưu Tuệ Chân còn đang lên tòa án với Lô Tường Bác, cho nên lần này cô cũng không có đến hiện trường lễ công chiếu.
Trước đêm nay, Dung Hủ chưa từng nghĩ rằng, Hứa đạo lại là một người không quá thích nói chuyện. Khi MC ném đề tài cho Hứa đạo, ông cụ chỉ đơn giản trả lời một chút, rất ít khi tiếp tục triển khai đề tài.
Kỳ thật rất nhiều người trong giới đều biết tính cách Hứa đạo, chầm chậm, MC kia đã dẫn đề tài lên trên người Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng và Lâm Huyên. Hành động này, khiến không khí toàn trường nhanh chóng tăng vọt. Ba diễn viên chính trêu chọc nhau, gây ra không ít trò cười, dẫn tới khán giả cười ha ha.
Qua một giờ, giai đoạn giao lưu liền coi như chấm dứt, kế tiếp là thời gian các phóng viên đặt câu hỏi.
Dưới ánh đèn sáng ngời rực rỡ, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, cười nhạt nhìn về phía dưới sân khấu. Ánh mắt cậu lướt qua cameras của các phóng viên, cuối cùng dừng ở trên người khán giả hàng ghế sau.
Chỉ thấy dưới khán đài tối mờ, rất nhiều fan ôm một đám bảng đèn, nghiêm nghiêm túc túc nhìn sân khấu.
Không gian của rạp hát lớn thành phố S cực lớn, sân khấu cách hàng ghế cuối cùng ít nhất ba mươi mét, có thể chứa mấy trăm khán giả. Ngồi ở hàng ghế phía sau, kỳ thật rất nhiều người đều thấy không rõ khuôn mặt của diễn viên trên đài, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đại khái, nhưng họ vẫn ôm đám bảng đèn kia, theo tiết tấu của MC, hoan hô vỗ tay.
Trong những bảng đèn đó, chữ nhiều nhất chính là “Dung”.
Bọn họ cách quá xa, Dung Hủ thấy không rõ diện mạo, lại có thể nhìn thấy một cái lại một cái bảng đèn. Thật lâu sau, cậu nở nụ cười, phất phất tay với nhóm fan ở xa xa, nhất thời, lại là một trận tiếng hoan hô vang lên.
Đoàn phim mời phóng viên truyền thông đến hiện trường, tự nhiên đã sớm nói trước với bọn họ. Phân đoạn đặt câu hỏi bắt đầu, tất cả phóng viên đều hỏi về phương diện điện ảnh. Có phóng viên hỏi vì sao Hứa đạo quyết định quay một bộ phim thanh xuân như vậy, cũng có phóng viên hỏi Hứa đạo cố ý chọn ngày 30 thành 11 để ra rạp, có phải có nguyên nhân đặc biệt gì hay không.
Nghe vậy, Hứa đạo cười ha ha, không e dè nói rằng: “Đương nhiên là có nguyên nhân, giải Kim Phượng, giải Kim Lăng, ngày hết hạn của vài giải thưởng điện ảnh đều ở cuối tháng mười một. Bạn nói xem, vì sao tôi phải chọn chiếu phim ngay lúc này?”
Các phóng viên nhanh chóng ghi chép lại câu trả lời của Hứa đạo, đây chính là một tin tức.
Sau khi hỏi một vòng về vấn đề liên quan đến phim, rốt cuộc, các phóng viên đặt ánh mắt trên người diễn viên minh tinh.
Đại khái là bởi vì concert ngày hôm qua, rất nhiều phóng viên không ngừng tiến hành hỏi đáp với Dung Hủ và Lâm Huyên, hỏi thăm bọn họ tin tức về concert hôm qua, cũng hỏi Dung Hủ: “Cậu có muốn tiến quân giới ca hát không?”
Đối với vấn đề này, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp chỉ mỉm cười, giống như lúc biểu diễn đêm qua, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Hiện nay tôi tạm thời không có tính toán tiến quân giới ca hát, dù về sau thật sự muốn vào giới, cũng không có khả năng hoàn toàn trở thành ca sĩ. Concert ngày hôm qua khiến tôi được lợi rất nhiều, Lâm Huyên khiến tôi nhìn thấy một thế giới thuộc về ca sĩ, khiến tôi cảm nhận được sự rung động.”
Câu trả lời vạn năng khiến các phóng viên vô phương, nhưng rất nhanh, lại có phóng viên bắt đầu hỏi các diễn viên về vấn đề tình cảm.
Chỉ cần là minh tinh, liền không tránh khỏi bị hỏi mấy vấn đề này. Bất luận là Dung Hủ hay là Tiêu Tử Đồng, ngay cả Lâm Huyên mỗi tháng đều tạo scandal một lần, cũng bị phóng viên hỏi đến dốc ngược cả đáy.
Sau khi kết thúc vấn đề tình cảm của nhóm minh tinh, rốt cuộc các phóng viên lộ ra ánh mắt sắc bén, trực tiếp chỉ micro về hướng Hứa đạo, lớn tiếng hỏi: “Gần đây Lô Tường Bác và Lưu Tuệ Chân còn đang lên tòa án, hiện nay kết quả là Lô Tường Bác thua kiện. Xin hỏi Hứa đạo, chuyện xảy ra ở đoàn phim «Không tiếng động» lúc trước, ngài có thể nói kỹ càng tỉ mỉ với chúng tôi một câu hay không? Với lại, bao giờ đoàn phim sẽ giống Lưu Tuệ Chân, khởi kiện Lô Tường Bác?”
Không khí hiện trường có một tích tắc cương cứng, khán giả rất tức giận sao các phóng viên chỉ biết hỏi mấy vấn đề ngoài lề đó, làm người khác khó xử, nhưng đồng thời cơn nhiều chuyện của bọn họ cũng bắt đầu rục rịch.
Đúng vậy, mấy tháng gần đây thường xuyên có thể nhìn thấy tin tức về Lưu Tuệ Chân và Lô Tường Bác, nhưng mà lúc trước đoàn phim «Không tiếng động» đã từng nói cũng muốn dùng luật pháp để giải quyết sự kiện Lô Tường Bác, sao đến hiện tại cũng không có động tĩnh?
Nghe xong lời phóng viên đó nói, nụ cười trên mặt Hứa đạo cũng không có một chút giảm bớt. Vị đại đạo diễn nổi tiếng Hoa Hạ này trấn tĩnh nhìn phóng viên, sau một lúc lâu, ông mới hòa ái cười nói: “Chuyện ban đầu, chúng tôi đã thông báo rõ ràng. Về phần khởi kiện, chuyện này Hứa Sanh tôi cam đoan, sẽ không chấm dứt như vậy.” Thoáng khựng lại, Hứa đạo nhìn về phía phóng viên kia, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, bạn còn có cái gì muốn hỏi không? Về bộ phim.”
Bị một đại đạo diễn địa vị hiển hách như vậy thẳng tắp nhìn gần, trên trán phóng viên đó dần dần bịt kín một lớp mồ hôi.
Kế tiếp, cũng không có phóng viên nào hỏi vấn đề về Lô Tường Bác nữa, không khí lại chậm rãi dịu đi. Trên thực tế trước khi lễ công chiếu khởi động máy, Hứa đạo đã từng nói với Dung Hủ, tuy rằng ông cũng hy vọng phim được nổi tiếng, nhưng không hy vọng là thông qua tiểu nhân vô sỉ Lô Tường Bác.
“«Không tiếng động» không muốn có quan hệ với loại người đó, tôi nghĩ trên điểm này, Viên Khắc hẳn là cũng cùng ý kiến với tôi.”
Viên đạo chú trọng lợi nhuận thương nghiệp, nhưng lại không muốn «Mê thành» dính líu tới scandal của Nhâm Thư Chỉ; Hứa đạo hy vọng bộ phim càng nổi tiếng, lại hoàn toàn không muốn có liên hệ với Lô Tường Bác.
Đây là sự kiên trì của hai vị đạo diễn, cũng là thái độ chân chính của bọn họ đối với tác phẩm của mình.
Sau chuyện này, lễ công chiếu tiếp tục cử hành. Chờ sau khi một phóng viên cuối cùng hỏi Hứa đạo, mong muốn phòng bán vé «Không tiếng động» được bao nhiêu, thì nghi thức đêm nay liền triệt để kết thúc.
Đối mặt với vấn đề này, Hứa đạo vô cùng tự tin dựng lên ba ngón tay, bình tĩnh nói: “Con số này.”
Phóng viên kia mãnh liệt sửng sốt: “Ba trăm triệu?”
Hứa đạo cười rộ nói: “Ba tỷ!”
Toàn trường ồ lên, nhưng mà đoàn phim đã không cho bọn họ cơ hội đặt vấn đề nữa.
Gần 0h, nhân viên hiện trường có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, theo sát mà đến chính là lần đầu công chiếu.
Thừa dịp thời gian trống này, nhân viên đoàn phim trở lại hậu trường. Thợ trang điểm bổ trang cho Tiêu Tử Đồng, Hứa đạo và người sản xuất trò chuyện về vấn đề suất chiếu phim, Lâm Huyên thì quấn lấy Dung Hủ, cười tủm tỉm hỏi cậu: “Dung Dung, cậu thật sự từng có mối tình đầu hả? Đó là kiểu con gái gì, nói với tôi đi, tôi tò mò lắm nè.”
Vừa rồi khi phóng viên hỏi Dung Hủ, đã từng hỏi cậu có mối tình đầu hay không. Dung Hủ thực trấn định trả lời vấn đề này, tỏ vẻ mình có mối tình đầu, nhưng mà kế tiếp khi phóng viên hỏi thêm, cậu lại mỉm cười hỏi ngược lại: “Tôi nhớ rõ, bộ phim này tên là «Không tiếng động», không phải «Mối tình đầu», hơn nữa cũng không phải… «Mối tình đầu của Dung Hủ»?”
Nhưng mà ngay khi mẹ của cô muốn cô ra ngoài đổ rác, cô vừa mở cửa ra, liền thấy được một đôi vợ chồng, với con của bọn họ. Nhìn cặp vợ chồng xa lạ này, Triệu Nhạc Lăng hơi hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Xin hỏi, mọi người là ai?”
Người phụ nữ dịu dàng cười nói: “Dì là mẹ Đỗ Nhiên.”
Kế tiếp, Triệu Nhạc Lăng nhìn mẹ mình thuần thục hô tên cặp vợ chồng ấy, nhiệt tình bảo họ vào nhà. Hết thảy khiến Triệu Nhạc Lăng vô cùng xa lạ, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, mà mẹ của cô suy tư một chốc, giận dữ nói: “Thôi, đã qua bao lâu rồi, nói cho con biết cũng không sao.”
Sau đó, Triệu Nhạc Lăng nghe được một câu chuyện, một câu chuyện cô cũng không nhớ rõ.
Mười sáu năm trước, cô thích một nam sinh, tên là Đỗ Nhiên. Sau hôm cô tốt nghiệp, sáng sớm cô chạy tới cửa trường học, không biết muốn làm cái gì, nhưng mà cô chờ đến đêm khuya, chờ đến 0h, cũng không chờ được người cô muốn chờ.
Ngày hôm sau, cô tức giận chạy đến nhà đối phương, còn chưa kịp chỉ trích, đã phát hiện người cô chờ không phải không muốn đi gặp cô, mà là thật sự vĩnh viễn không gặp được cô.
Trên lễ tang của Đỗ Nhiên, Triệu Nhạc Lăng cũng đi lên dâng một đóa hoa.
Không bao lâu, cô bệnh nặng một hồi, khi tỉnh lại, đã không nhớ về Đỗ Nhiên.
Mẹ cô trách cứ nói rằng: “Khi đó con mới bao lớn, đã biết yêu sớm.” Triệu Nhạc Lăng ngơ ngác nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ xoay người, hỏi cha mẹ Đỗ Nhiên: “Ngần ấy năm cũng không có liên hệ, không biết hôm nay hai người tới, là có chuyện gì vậy?”
Mẹ Đỗ lấy từ trong túi ra một tờ giấy viết thư ố vàng, tự tay giao cho Triệu Nhạc Lăng.
“Mấy ngày gần đây, chúng tôi có cảm giác giống như có cái gì đó khác biệt, đại khái… cũng có thể rời khỏi thành phố này rồi. Tiểu Nhiên đi sớm, chúng tôi luyến tiếc nó, ở lại thành phố này mấy năm nay. Hai ngày nữa chúng tôi tính toán chuyển nhà, cùng với em trai tiểu Nhiên, tìm một thành phố mới sống qua ngày, bắt đầu lại lần nữa. Trước kia đã từng muốn đem số thư này giao cho con, nhưng mà lúc ấy con đã quên, cho nên chúng tôi liền thương lượng một chút, không có đưa con. Hiện tại chúng tôi sắp đi rồi, số thư tình lúc trước tiểu Nhiên đã từng muốn viết cho con, cũng nên giao đến tay con.”
Ngón tay Triệu Nhạc Lăng run rẩy mở giấy viết thư ố vàng ra, mỗi một tờ giấy chỉ viết đến một nửa, liền không có viết tiếp.
Chữ viết trên giấy sâu sắc thanh tú, mỗi khi viết đến “mình thích bạn”, lại viết phá lệ không được tự nhiên.
Mẹ Đỗ cười nói: “Số thư tình đó đều bị tiểu Nhiên nhét trong ngăn kéo, không viết xong. Dì nghĩ, đại khái là nó muốn gặp mặt con, chính miệng nói với con một câu, là nó thích con đi?”
Một giọt nước mắt phút chốc rơi xuống, rơi trên giấy viết thư ố vàng, rơi trên câu “mình thích bạn” kia.
Theo nước mắt lan ra, ba chữ ấy chậm rãi nhòe đi, giống như là chấp niệm của một người, khi cậu ấy nói xong câu đó, cậu ấy liền không còn bất cứ nguyện vọng gì, có thể bình yên mà rời đi.
Tiếng nhạc bình tĩnh ôn hòa vang lên ngay lúc này, bộ phim dừng hình ảnh ngay trên ba chữ “mình thích bạn” đã nhòe đi, toàn bộ chấm dứt.
Trong rạp chiếu phim đầy tiếng khóc, trên màn ảnh còn đang chiếu phụ đề, nhưng không có một ai đứng dậy rời đi.
Bỗng nhiên một bàn tay xuất hiện trước mắt Tần Trình, hắn theo bản năng đội mũ lên, che khuất hai mắt mình, ai ngờ lại nghe cô gái bên cạnh vừa nức nở, vừa nói: “Anh… anh cần giấy không? Chỗ tôi có dư nè.”
Im lặng một chốc, Tần Trình nhận lấy tờ giấy, nhẹ giọng cảm ơn.
Khi rất nhiều người xem còn ngồi ở tại chỗ đợi phiên ngoại, hắn đã đứng dậy rời đi, rời khỏi rạp chiếu phim đầu tiên.
Hắn không thể xem phiên ngoại phim, bởi vì hắn cần tránh khỏi giờ ra về cao điểm, rời đi trước, miễn cho bị người khác gặp được.
Tần Trình cũng không có khóc, chỉ là hốc mắt có chút ướt át.
Hứa Sanh chôn xuống ba điểm giục nước mắt trong bộ phim điện ảnh này, thứ nhất là Tiêu Tử Đồng lớn lên và Dung Hủ không thay đổi, loại đối lập này quá mức hiện thực, khiến người ta cảm thấy một loại thê lương không tiếng động, cũng có thể nhận thấy được hai người kia tuyệt đối không có kết cục tốt.
Cái thứ hai chính là câu mình thích bạn mà Dung Hủ nói, cùng với sau đó biến mất.
Điểm giục nước mắt này không quá tốt để truy cứu, chỉ là đơn thuần dùng bi kịch để giục nước mắt.
Mà điểm giục nước mắt thứ ba chính là cuối cùng chân tướng vạch trần, để Triệu Nhạc Lăng biết, thiếu niên ngay cả tên mà cô cũng không biết, là người đã từng làm cho cô thích đến bằng lòng chủ động quên đi. Người kia không thể rời khỏi trường, cũng không thể nói với cô, bởi vì chỉ cần cậu chính miệng nói với cô một câu “mình thích bạn”, liền không còn chấp niệm nữa.
Ba cao trào này luân phiên oanh tạc, tạo ra tình cảnh nhiều người khóc không thành tiếng như vậy. Nhưng đối với Tần Trình mà nói, thứ khiến hắn chân chính rung động không phải là chân tướng cuối cùng, mà là khi Dung Hủ biến mất, nụ cười tiêu tan bao dung kia.
Cha mẹ cậu đã có đứa con mới, bọn họ cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Đối với Đỗ Nhiên mà nói, cậu chỉ còn lại có Triệu Nhạc Lăng, nhưng Triệu Nhạc Lăng của cậu cũng đã không còn cần cậu.
Cho nên cậu không còn vướng bận mà nói xong câu mình thích bạn, sau đó chân chính bước vào cuộc đời mới.
Sau khi đi ra rạp chiếu phim, Tần Trình đem hai tay cắm trong túi áo khoác, cất bước đi đến rạp hát lớn thành phố S. Dần dần, bước chân hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất trong bóng đêm nồng đậm.
Mà giờ phút này, suất chiếu đầu của «Không tiếng động» trên toàn quốc đồng bộ chấm dứt. Bộ phim này lần đầu tiên bày ra trước mặt người đời, bày ra trước mặt hơn mười người bình luận điện ảnh và ngàn vạn fan điện ảnh bình thường.
Phòng bán vé suất chiếu đầu toàn quốc, hai mươi sáu triệu!
Ngồi trong rạp chiếu phim, rất nhiều khán giả xem phiên ngoại khôi hài, hoàn toàn cười không nổi, vẫn không ngừng lau nước mắt, hút nước mũi.
Khi họ đi ra khỏi rạp chiếu phim, một phần khán giả rất phản cảm phim văn nghệ trực tiếp đánh một sao, hai sao trên trang web bình luận điện ảnh, đồng thời đánh giá: [ quá văn nghệ, xem đến đoạn sau đều là ngủ, đương nhiên sắc đẹp và hình ảnh cũng không tệ lắm. ]
Nhưng mà lại có càng nhiều khán giả cho bộ phim điện ảnh này thành tích năm sao, còn bình luận: [ không chỉ thích Đỗ Nhiên, càng thích tình yêu thuần khiết nhất ấy. ]