Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 142 :
Ngày đăng: 20:48 21/04/20
Ba trăm ngàn album online, trong một phút đồng hồ, bán sạch toàn bộ!
Offline, các nơi trên toàn quốc, vô số tiệm đĩa nhạc, tiệm ghi âm và ghi hình đều bị fan cuồng nhiệt công chiếm. Ở cửa rất nhiều tiệm đĩa lớn, đội ngũ đã sớm xếp hàng ra tận ngã tư đường, để thỏa mãn nhu cầu của nhiều khách hàng như vậy, bên bán thậm chí không thể không thực hành sách lược hạn chế, bảo nhân viên công tác đi vào trong đội ngũ, nói với nhóm fan: “Mỗi người hạn mức ba album, mỗi người hạn mức ba album.”
Nhưng mà vừa nghe nói thế, không ít fan nhất thời kêu rên: “Ba cái? Tôi đã đáp ứng mua giúp bốn người bạn rồi, ba cái thì năm người chúng tôi làm sao chia a a a!!!”
“Đúng vậy đúng vậy, bạn tôi vừa mới gọi điện thoại nói cho tôi biết, cô ấy không cướp được album online, muốn tôi giúp cô ấy mua năm bản.”
“Trước đấy lúc tôi đến Anh có quen biết vài fan, album mới của Dung Dung hôm nay chỉ phát hành trong nước, bọn họ xin tôi hỗ trợ mua giúp nè, tôi đều đáp ứng rồi!”
Đủ loại tình huống ùn ùn.
«Lời Dung» quyết định phát hành vào ngày 14 tháng 7, nhưng đó chỉ là trong nước Hoa Hạ. Phải đợi đến ngày 20 tháng 7, album này mới phát hành trong phạm vi toàn cầu. Nếu như mua album trên mạng, địa chỉ điền vào cũng nhất định phải là trong nước, chuyện này là Dương Trường Trưng an bài, Dung Hủ và La Chấn Đào không có phản đối.
Dương lão là tác giả Hoa Hạ, muốn ưu tiên phát hành trong nước, cũng có thể hiểu được.
Nhưng vầy liền khổ cho rất nhiều fan nước ngoài và nhóm fan lệch giờ đang ở ngoại quốc.
La Thiến đã sớm biết, lấy nhân khí của Dung Hủ hiện tại, cho dù cậu không phải là ca sĩ, album của cậu cũng sẽ có rất nhiều fan tình nguyện mua. Lực kêu gọi thương nghiệp của Dung Hủ luôn rất mạnh, trước đó cậu phát ngôn khoai tây lát, sau khi quảng cáo công bố, doanh số quý đó trực tiếp đề cao một phần ngàn!
Cái khoai tây lát kia vốn là nhãn hiệu đắt như tôm tươi ở Hoa Hạ, lượng tiêu thụ cực cao, bởi vì doanh số cực lớn, nên doanh số một phần ngàn kia đã hết sức dọa người rồi.
Nhưng dù như thế, La Thiến cũng trăm triệu lần không thể tưởng được, ba trăm ngàn bản album, thế mà thật sự trong một phút đồng hồ liền không còn?!!!
La Thiến lập tức báo cho La Chấn Đào, cô vừa mới nói xong, La Chấn Đào còn chưa kịp phản ứng, Dung Hủ lại hỏi ngay: “Một phút đồng hồ?”
La Thiến nghiêm túc gật đầu: “Đúng, tiểu Hủ, là không đến một phút. Vừa rồi tôi đã hỏi bên e-commerce* một chút, nói đúng ra, đại khái là vào giây thứ 54, số album đó đã tiêu thụ sạch rồi.” (*e-commerce: thương mại điện tử)
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp hơi hơi nhíu mày, không nói gì thêm. La Chấn Đào lại kinh ngạc nói: “Bình thường thì, rất nhiều fan sẽ tiến hành tranh mua album vào mười phút đầu, nhưng cái số liệu một phút đồng hồ thì có hơi khoa trương quá rồi. La Thiến, em an bài một chút, cẩn thận hỏi e-commerce tình huống tiêu thụ cụ thể, đừng để bị những người khác chui chỗ trống.”
Mua album online là có thể trả hàng, rất nhiều anti fan sẽ lợi dụng việc này để gây chuyện, một vài minh tinh cạnh tranh cũng sẽ bắt lấy chỗ này để hành động. Chẳng hạn như mấy năm trước, lúc Lâm Huyên còn chưa có hot như vậy, hắn có một buổi concert, người ngàn vé vào cửa trong hai mươi giây tiêu thụ sạch.
Đối với Lâm Huyên hiện tại mà nói, loại thành tích này là lẽ đương nhiên, nhưng vào lúc ấy, quả thật tạo ra một ít oanh động.
Nhưng mà ngắn ngủn ba ngày, lúc số vé vào cửa ấy sắp giao hàng, lại xuất hiện việc trả hàng số lượng lớn. Lúc ấy bên bán vé vẫn cho phép trả hàng, nhưng trả hàng nhiều như vậy, thiếu chút nữa khiến concert của Lâm Huyên trở thành một trò cười, bị truyền thông đưa tin khắp chốn.
Hiện nay vé xem concert không thể trả lại nữa, nhưng album vẫn có thể trả hàng. Nếu Dung Hủ bị người khác hãm hại, cố ý mua vào rất nhiều, rồi lại trả về thật nhiều, việc này đối với Dung Hủ và «Lời Dung» đều là một lần đả kích thật lớn.
Việc này không nên chậm trễ, La Thiến nhanh chóng liên lạc với bên e-commerce để hiểu rõ sự việc, nhưng một tiếng sau, La Thiến lại rơi vào trầm tư thật sâu.
La Thiến: “…”
La Chấn Đào dò hỏi: “Thế nào, điều tra ra số liệu cụ thể chưa? Có thuỷ quân nào mua vào rất nhiều trong cùng thời gian không?”
Tiểu trợ lý trẻ tuổi yên lặng quay đầu, đưa điện thoại di động của mình cho La Chấn Đào. Người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cúi đầu nhìn về phía màn hình di động, sau khi thấy rõ: “…”
Nhìn hàng chữ trên màn hình, Dung Hủ hơi hơi sửng sốt: [ anh nói ra hết đơn giản như vậy hả? ]
[ Tần Trình: anh có đầu tư phim, mười lăm ngàn USD. ]
[ Dung Hủ:… Cho nên anh muốn nói, đây mới là toàn bộ à? ]
Di động bên kia tạm dừng hồi lâu, rốt cuộc hồi âm lại: [ ừm, toàn bộ. ]
Dung Hủ: “…”
Cái đầu tư của anh, ngay cả một nửa tiền catse của mình cũng không bằng, còn dám nói là đầu tư!
Tần Trình không có hỏi sao hôm nay Dung Hủ đột nhiên muốn biết vấn đề này, đầu tiên hắn nói về doanh số «Lời Dung», sau đó còn nói đến tình huống quay phim gần đây. Chờ đến hai mươi phút sau, Tần Trình gửi một tin nhắn “chuẩn bị quay phim”, thiếu niên cười nhạt cong mắt, gửi qua một tin ——
[ Tần Trình, vừa rồi em tra tìm một chút, hình như anh còn chưa có thành lập quỹ từ thiện của mình nhỉ? Vừa lúc em muốn thành lập một cái quỹ từ thiện, em ở chỗ này mời anh, anh có hứng thú gia nhập không? ]
Những lời này nói tương đối khách khí, hoàn toàn không giống như là đang nói chuyện với người yêu của mình. Nhưng mà Tần Trình lại không cảm thấy một chút không đúng nào, hắn hiểu rõ, thiếu niên nhà mình giờ phút này đang đứng ở lập trường người hợp tác đối thoại với mình, nhất định phải nghiêm cẩn khách quan.
Nhưng mà, hắn càng muốn biết…
[ Tần Trình: sao đột nhiên nói cái này? ]
[ Dung Hủ: cuối tuần hẳn là anh cũng sẽ đến liên hoan phim Berlin nhỉ? ]
[ Tần Trình:… Ừm. ]
[ Dung Hủ: quân tử yêu tiền, lấy tiền cũng phải có đạo lý; quân tử tiêu tiền, cũng nên có đạo lý. Thứ hai gặp ^_^]
Tần Trình: “…”
Giờ phút này, phim trường «Cực hạn» ở Canada, Từ Tấn trò chuyện với người sản xuất chốc lát, liền thấy người đàn ông nào đó ánh mắt sâu thẳm đứng ở dưới ánh mặt trời, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình.
Mái tóc hơi dài dùng keo xịt tóc cố định hết ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng tao nhã, hắn mặc một thân tây trang màu đen, hoàn mỹ vây quanh dáng người cao ngất, cực kỳ tương tự nam chính thành thục ổn trọng trong kịch bản.
Trong lòng Từ Tấn cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Làm sao vậy?” Biểu tình thật nghiêm túc…
Chỉ thấy ngay sau đó, nam chính tựa như bước ra từ trong phim ấy, ánh mắt thâm trầm nhìn người đại diện nhà mình, hỏi: “Quân tử yêu tiền, lấy tiền cũng phải có đạo lý?”
Từ Tấn sửng sốt, một lát sau, đột nhiên ý thức được: “Từ từ, cậu có ý gì? Tôi không có làm chuyện gì đuối lý, nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa. Không phải là cậu làm chuyện gì lấy tiền không có đạo lý chứ?”
Căn bản không để ý tới đối phương, Tần Trình vừa đi về hướng phim trường, vừa nhíu mày nỉ non: “Quân tử tiêu tiền, cũng nên có đạo lý… mình có từng làm chuyện gì mà không có đạo lý à?”
Một trận gió lạnh thổi tới, Tần Trình hơi hơi co rúc ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía núi tuyết cách đó không xa.
“… Có hơi lạnh.”