Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 147 :

Ngày đăng: 20:48 21/04/20


Chính cái gọi là tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.



Sau khi Dung Hủ nói ra cái câu “có giải thích gì”, Tần Trình không nói hai lời, bình tĩnh moi ví tiền của mình ra, nhét vào trong tay thiếu niên nhà mình. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là bộ dạng chính khí lẫm liệt, Tần Trình hạ mắt, giọng điệu nghiêm túc nói rằng: “Kính dâng cả đời cho sự nghiệp từ thiện, là theo đuổi suốt đời của anh.”



Tốc độ đổi sắc mặt của hắn nhanh đến mức có hơi kinh người, ngay cả Dung Hủ còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cái mặt vô tư “anh không kính dâng, ai đi kính dâng” ấy.



Sờ ví tiền trong tay, Dung Hủ dùng tấm chăn mỏng manh bọc mình lại, ngồi dậy ở trên giường. Cậu như có điều suy nghĩ mà đánh giá ví tiền, ngẫu nhiên lại ngẩng đầu nhìn nhìn người trước mặt, một lát sau, khóe môi nhếch lên: “Chuẩn bị cùng em mở một cái quỹ từ thiện hả?”



Tần Trình khe khẽ thở dài một tiếng, vươn tay ôm lấy thiếu niên nhà mình. Hắn cách chăn ôm người vào trong ngực, giọng nói trầm thấp: “Tiểu Hủ, anh vốn đã có quyết định này, anh ra mắt nhiều năm, quả thật cũng nên làm chút gì đó cho xã hội.”



Dung Hủ nằm ở trong lồng ngực ấm áp, cười tủm tỉm nhướn mày: “Tiếp tục.”



Khóe miệng Tần Trình cứng đờ, ráng tiếp tục nói: “Thành tựu càng lớn, trách nhiệm càng lớn, tiểu Hủ, chúng ta thành lập quỹ từ thiện đi.” Lời mới vừa nói xong, hô hấp của hắn liền khựng lại: bởi vì Dung Hủ đột nhiên vươn tay, trực tiếp nắm mũi hắn.



Tần Trình: “…”



Dung Hủ nhẹ nhàng cười: “Chuyện về sau lát nữa lại nói, còn chưa nói, nữ thần quả cam trắng giàu đẹp của em, chuyện tiêu tiền lung tung nói thế nào đây?”



Tần Trình: “… Chuyện cũ như mây. Tiiểu Hủ, anh cảm thấy quỹ từ thiện hẳn là…”



Dung Hủ thấp giọng ho khan một tiếng, người đàn ông nào đó lập tức câm mồm, thành thành thật thật ôm người yêu của mình, mặt không đổi sắc tim không nhảy loạn, vĩnh viễn là bộ dạng trấn tĩnh thong dong, nhưng không ai biết giờ phút này giấu bên dưới gương mặt lạnh nhạt đó rốt cuộc là dạng tâm tình gì.



Dung Hủ không nói lời nào, Tần Trình cũng không nói lời nào. Dung Hủ cẩn thận đánh giá hắn hồi lâu, chỉ thấy Tần Trình cũng không có một chút động dung, vẫn hết sức bình tĩnh, hoàn toàn không hề lộ tẩy. Thật lâu sau, cậu nặng nề buông tiếng thở dài, nói: “Đôi khi em hoàn toàn không biết, anh đang suy nghĩ gì.”



Tần Trình hơi hơi nhíu mày, mở miệng giải thích: “Tiểu Hủ…”



“Có điều, mới đầu lúc nhìn thấy… biểu hiện của anh ở trên mạng, em quả thật cảm thấy rất kinh ngạc.” Nghĩ vậy, Dung Hủ ngẩng đầu, hỏi: “Dì Tần biết con người thật của anh, là loại phong cách này không?”



Bên tai dần dần đỏ lên, ở mặt ngoài lại vẫn lãnh đạm bình tĩnh như trước, giọng điệu Tần Trình trấn định đáp: “Không biết.”



Dung Hủ cười: “Vậy cũng chỉ có em biết à?”



Loại chuyện tinh thần phân liệt ở trên mạng thật sự có chút dọa người, Tần Trình dùng diễn xuất vô cùng tốt che lấp xấu hổ giờ phút này, gật gật đầu. Nhưng mà hắn trăm triệu lần không ngờ được, đầu của hắn vừa mới gật xuống, trên môi liền đột nhiên nóng lên. Hai mắt mãnh liệt trợn to, khi hắn thấy rõ cảnh tượng trước mặt, đã thấy thiếu niên tuấn tú xinh đẹp ấy cười cong mắt, nghiêm nghiêm túc túc nói rằng: “Thật tốt, anh chỉ thuộc về một mình em.”



Tất cả ngượng ngùng bị đè nén dưới biểu tượng bình tĩnh vào giờ phút này bùng nổ toàn bộ, ngay cả hai má cũng có chút đỏ lên, Tần Trình nhanh chóng xoay mặt qua một bên, qua hồi lâu, mới giọng điệu trầm thấp hồi đáp: “… Ừm.”




Hai người đã sớm yêu đương, Tần Trình vẫn chưa nói với người đại diện của mình, nhưng cũng không cố ý giấu diếm, cho nên Từ Tấn đã sớm phát giác một chút manh mối.



Lúc hắn gọi điện thoại đến, Dung Hủ và Tần Trình đang đi thăm một tòa thành cổ. Tòa thành cổ này mở cửa với người ngoài, nhưng du khách tương đối ít, ở nơi không xa, thiếu niên tuấn mỹ nho nhã ngửa đầu, ánh mắt nghiêm túc quan sát một pho tượng hùng sư. Nghe thấy tiếng Tần Trình và Từ Tấn nói chuyện, cậu quay đầu, mỉm cười vẫy vẫy tay.



Ánh nắng ấm áp, gió mát phơ phất, cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ.



Tần Trình nhìn hồi lâu, thấp giọng trả lời người đại diện của mình: “Ừm, thành rồi.”



Từ Tấn cạn lời: “… Tần đại thiếu gia, ngài cũng quá huênh hoang rồi. Còn đi du lịch, ngài đây là muốn công khai hả?”



Tần Trình thản nhiên nói: “Không phải bọn họ cảm thấy tôi với em ấy là bạn tốt sao?”



Từ Tấn: “… Ha?”



Tần Trình trấn định nói rằng: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chúng tôi biểu hiện cố ý lảng tránh, ngược lại bọn họ sẽ cảm thấy tận lực. Như bây giờ, không phải là rất tốt sao?”



Nghe xong lời này, Từ Tấn vô cùng muốn phản bác, nhưng hắn há miệng, lại phát hiện lời người đàn ông nào đó nói thế mà lại là sự thật.



Hai người họ lần này huênh hoang du lịch châu Âu, trên cộng đồng mạng Hoa Hạ đã nghị luận sôi nổi. Nhưng mà không có một ai cảm thấy đây là tuần trăng mật giữa người yêu, ngay cả fan CP cũng chỉ há mồm ăn đường, nếu thật sự hỏi bọn họ, có lẽ sẽ có người nói thầm trong lòng rằng: “Có thể là đang PR, gần đây không phải là «Trang hoa la» bắt đầu lấy giải sao? Vừa lúc Tần thần và Dung Dung quan hệ tốt, liền một bên du lịch, một bên tuyên truyền cho phim, thật tốt mà.”



Cái gọi là dưới đèn thì tối, cũng chính là như thế.



Ba ngày sau, hai người chấm dứt lữ hành, trở lại Berlin. Ngay cả Lưu lão cũng cảm thấy bọn họ đang giúp điện ảnh tuyên truyền, khen bọn họ một trận. Giải Kim Hùng tới đúng hạn, Dung Hủ không phải là lần đầu tiên tham gia giải thưởng lớn, nhưng lần này cậu không nhận được bất cứ đề cử nào.



Cuối cùng, ngoại trừ giải thưởng kỹ thuật, «Trang hoa la» còn đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất và giải ảnh đế.



Khi Tần Trình đứng trên sân khấu, nói ra cảm nghĩ nhận giải, Dung Hủ liền ngồi ở dưới sân khấu, cười vỗ tay cho hắn. Ánh mắt toàn thế giới đều tập trung trên người đàn ông đó, mà sau khi nói xong diễn văn nhận giải, Tần Trình lại cầm cúp, khẽ cong môi, nhìn về phía thiếu niên kia.



Toàn thế giới đều nhìn anh, còn anh lại nhìn em.



Mùa giải thưởng thuộc về «Trang hoa la» đã đến, hai năm nay Tần Trình quay rất nhiều phim, nhưng chỉ có «Trang hoa la» và bộ «Cực hạn» đang quay không phải là phim thương nghiệp chính thống, có thể giúp hắn đoạt giải. Bởi vậy, đối với hắn mà nói, một năm kế tiếp lại là một năm truy đuổi giải thưởng, còn đối với Dung Hủ mà nói, càng là một năm cậu đi ra thế giới.



Ngày 28 tháng 7 năm 2045, Dung Hủ ngồi máy bay đến Mỹ, Tần Trình thì bay đến Canada, trở lại đoàn phim «Cực hạn», tiếp tục quay phim. Ngày 29 tháng 7, tại rạp hát lớn Hoa Hạ Hollywood, «Ba nghìn hai trăm dặm» chính thức khởi chiếu!