Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 152 :
Ngày đăng: 20:48 21/04/20
Nghi thức trao giải Oscar và giải Kim Phượng Hoa Hạ, Kim Hùng Berlin, đều có chỗ khác biệt. Giải Kim Phượng lúc đi thảm đỏ, thường thường đều là một đoàn phim cùng đi, giải Kim Hùng thì lại trực tiếp tổ chức trong đợt liên hoan phim Berlin, vô cùng đặc biệt.
Mà phân đoạn đi thảm đỏ giải Oscar, luôn là minh tinh đi một mình hoặc là mời bạn. Rất nhiều minh tinh nổi tiếng đều lựa chọn đi một mình, nữ minh tinh đôi khi sẽ mời bạn nam, nhưng nam minh tinh nếu như không được nữ minh tinh mời, bình thường sẽ không chủ động mời người khác, mà là sẽ tự đi.
Ba giải thưởng điện ảnh lớn thế giới, mỗi một cái chính thức bắt đầu, đều sẽ hấp dẫn sự chú ý của fan điện ảnh toàn cầu.
Ánh đèn sáng ngời chói mắt loang loáng làm bật lên con đường thảm đỏ hẹp dài, đêm nay hàng trăm phóng viên truyền thông tụ tập, trong tay giơ cao cameras, quay lại hình ảnh mỗi một minh tinh danh nhân bước vào.
Có siêu mẫu hạng nhất cao gầy xinh đẹp, có tiểu thiên hậu trẻ tuổi khêu gợi đang hot, trên thảm đỏ Oscar, bạn không cần lo lắng không nhìn thấy trai xinh gái đẹp, bản thân con đường thảm đỏ này, đã là một bức phong cảnh tuyệt vời.
Phần lớn minh tinh danh nhân vào sân lúc đầu đều không phải quá nổi tiếng, chờ đến khi Clemens Hult và Jennifer Askalon nắm tay bước vào, lập tức gây ra một đoạn cao trào nhỏ. Không ít phóng viên nhanh chóng xông lên, giơ micro đặt câu hỏi với hai vị khách mời này. Jennifer mỉm cười trả lời bọn họ, Clemens lại chỉ có một câu: “Tôi cũng thấy «Ba nghìn hai trăm dặm» rất hay, bạn từng xem chưa?”
Phóng viên bị hắn hỏi đột nhiên sửng sốt, cười gượng nói: “Xem qua một chút.”
Clemens không nói thêm nữa, vị đại đạo diễn trẻ tuổi này luôn tương đối cao ngạo, các phóng viên Hollywood cũng đều biết tính cách của hắn.
Chờ đến khi Clemens và Jennifer đi qua thảm đỏ, minh tinh nổi tiếng liền càng ngày càng nhiều. Ảnh đế nổi tiếng nước Pháp, đạo diễn danh tiếng lâu năm nước Đức, khi các phóng viên nhìn thấy Ôn Tuyền vòng qua tay Lưu lão bước vào, bọn họ đều kinh sợ: “A, Ôn không đi thảm đỏ với Tần sao?”
Năm trước Lưu lão quay một bộ phim hành động, trong giải Oscar lần này, cũng đạt được vài đề cử giải thưởng kỹ thuật. Nhưng dù ông không đạt được đề cử, lấy danh tiếng của ông, muốn tham gia giải Oscar cũng không có vấn đề.
Trên thảm đỏ các năm trước, bạn nam đi thảm đỏ với Ôn Tuyền luôn là Tần Trình, ít nhất trong mười lần thì có tám lần chính là Tần Trình. Tất cả truyền thông ngoại quốc giống như đều nhất trí nhận định: “Họ là nam minh tinh xuất sắc nhất và nữ minh tinh xuất sắc nhất Hoa Hạ, họ là viên minh châu rực rỡ của Hoa Hạ.”
Nhưng hôm nay, Ôn Tuyền thế mà lại không mời Tần Trình?
Lời các phóng viên khe khẽ nói nhỏ đều bị Ôn Tuyền nghe thấy, ảnh hậu xinh đẹp tao nhã vịn cánh tay Lưu lão, trên mặt là tươi cười xán lạn mê người, nhưng không ai phát hiện, khóe miệng cô lại hơi hơi run rẩy.
Lưu lão cười nhẹ nói: “Bọn họ là ghét bỏ ông già tôi đây, cảm thấy tôi không xứng với đại mỹ nữ như cô.”
Ôn Tuyền bất đắc dĩ nói: “Lưu lão, ngài đừng nói xỏ cháu, ngài không chê cháu là được. Nếu không có ngài, năm nay nói không chừng cháu phải đi Oscar một mình, cháu cũng không phải là mấy sao nữ Hollywood kia, thích đi thảm đỏ một mình, tỏ ra mình có bao nhiêu độc lập. Cháu chỉ là cô gái nhỏ thôi, không đi thảm đỏ chung với người nhà, ở nơi dị quốc tha hương này, cháu sợ đó.”
Lưu lão cười ha ha: “Cô gái nhỏ?”
Ôn Tuyền lặng lẽ chớp mắt.
Hai người cười đi đến hội trường.
Tần Trình không có đi cùng Ôn Tuyền, chẳng lẽ hắn chuẩn bị đi chung với nữ chính của «Cực hạn»?
Năm phút đồng hồ sau, người sắm vai nữ chính «Cực hạn» là Taylor Veps mang theo bạn nam đi vào, phủ định suy đoán của các phóng viên.
Không phải là Ôn Tuyền, không phải là Taylor Veps, còn có thể là ai? Hay là Tần Trình muốn đi một mình?
Các phóng viên hiện trường hoang mang không thôi chụp ảnh phỏng vấn, mà nhóm fan trước TV và máy tính cũng không khác lắm. Nhất là fan Hoa Hạ, bọn họ đều biết, trước đây cơ bản là Tần Trình đều đồng thời xuất hiện với Ôn Tuyền, bọn họ là bạn tốt, lại từng hợp tác mấy bộ phim điện ảnh.
Năm nay Tần Trình dựa vào «Cực hạn» được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hắn nhất định phải tới tham gia Oscar, hiện giờ cũng không phải Ôn Tuyền, cũng không phải Taylor, rốt cuộc hắn tính đi cùng ai?
Khi thảm đỏ đến phân đoạn sắp chấm dứt, đáp án rốt cuộc công bố.
Người đàn ông tuấn mỹ cao lớn mặc một bộ lễ phục màu đen, từ một đầu thảm đỏ đi tới. Hắn khẽ cong môi, trên khuôn mặt luôn thanh lãnh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu, không biết đang nói gì với người bạn bên cạnh, nhưng hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.
Trong giọng nói dễ nghe của thiếu niên ẩn chứa chút ý cười dịu dàng, Tần Trình lặng lẽ chuyển mắt, nhìn người yêu bên cạnh mình. Hắn nghiêm nghiêm túc túc nhìn thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp ấy, ánh mắt toàn thế giới giờ phút này đều tập trung trên sân khấu, nhưng ánh mắt hắn lại chỉ nhìn Dung Hủ của hắn.
Im lặng hồi lâu, suy tư hồi lâu, đến cuối cùng, Tần Trình nở nụ cười, nghiêm túc nói rằng: “Thật muốn hôn em.”
Dung Hủ ngây ra: “Cái gì?”
Ý cười bên môi Tần Trình càng sâu: “Hiện tại rất muốn hôn em.”
Dung Hủ lập tức bỏ tay tên đàn ông đó ra, xoay mặt sang một bên: “Đừng làm rộn.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hai má đã có hơi ửng hồng.
Tần Trình nghiêm túc ngưng mắt nhìn cậu, qua thật lâu, mới dời tầm mắt đi. Mà chờ đến khi hắn dời tầm mắt đi chỗ khác, Dung Hủ lại nhẹ nhàng cong khóe môi, chút thất vọng và khổ sở trong lòng cũng biến mất đến không còn chút dấu tích.
Dù lần này lấy không được giải thì lại thế nào, cậu còn trẻ, cậu còn rất nhiều cơ hội.
Một lát sau, Tần Trình thấp giọng nói: “Anh đi toilet một chuyến.”
Dung Hủ không nghĩ quá nhiều, nhích ra cho hắn đi.
Ôn Tuyền nói xong một câu phát biểu cuối cùng, MC lại lên sân khấu chạy chương trình. MC nước Pháp khôi hài ấy dùng giọng ca hùng hậu từ tính, kỳ diệu mà đem tên sáu người đề cử ảnh đế hát thành một ca khúc, chọc cho toàn trường ồn ào cười to.
Đến cuối cùng, hắn hết sức ấm ức nói rằng: “Chẳng lẽ tôi hát không hay hả? Tôi thật sự là rất đau lòng, sớm biết vậy tôi liền không nên nhận lời mời của giải Kim Hùng, bằng không cũng sẽ không bị tổ ủy ép ca hát. Mong tổ ủy nhớ kỹ, tính thêm chút thù lao cho tôi, tôi đã hát rồi đó.”
Tiếng cười trong hội trường càng vang dội.
“Mọi người đều biết, tôi là MC ưu tú, nhưng ai nói MC thì nhất định phải biết hát chớ?” Vẻ mặt MC nghiêm túc nói xong, nhưng mà mọi người nhìn mặt hắn, lại nhịn không được muốn cười, “Mấy người đều nói người hát hay có thể đi đóng phim, a đúng, ví dụ như Rivica, hắn hát rất hay, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, bộ phim «Cô gái phương nam» hắn quay… hừm, mong Rivica trả tôi tiền vé xem phin đi.”
Dưới sân khấu, thiên vương giới ca hát nước Mỹ Rivica vô cùng phối hợp giơ nắm tay lên.
MC lại tiếp tục nói rằng: “Vậy chúng ta cứ nói người đóng phim giỏi, khẳng định là hát hay hả? Tôi không thấy vậy đâu. Há há há! Mọi người đừng chỉ dòm Dung Hủ, tôi nhìn thấy cậu ấy mà, chúng ta vứt Dung Hủ chết bầm sang một bên đi, quên cái tên thiên tài đáng giận là cậu ấy đi OK?”
Dung Hủ vô tội chớp mắt, màn ảnh nhanh chóng dời khỏi người cậu.
Nhưng mà, hiển nhiên MC không muốn dễ dàng buông tha đề tài Dung Hủ: “Nói tới Dung Hủ, tôi nghĩ mọi người đều sẽ nhớ tới một người… Không sai, chính là Tần Trình. Tôi rất thích Tần, mọi người à, tôi thật sự vô cùng vô cùng vô cùng thích Tần. Phim của hắn tôi đều xem qua rồi, ừm, miễn cưỡng không cần hắn trả tôi tiền vé xem phim, nhưng mà tôi càng thích chính là, Tần chưa bao giờ hát hò! Hoặc có lẽ là bởi vì tiếng ca của hắn cũng ảo diệu như tôi, cho nên phải quý trọng, không thể bày ra cho mọi người nhỉ?”
Dưới đài nhất thời phát ra tiếng xùy.
MC lập tức không phục nói: “Mọi người còn chưa tin à?” Vừa dứt lời, hắn trực tiếp xoay người, nhìn về phía hậu trường: “Tần, cậu tự nói một chút xem, vì sao cậu không hát hò? Không giống bạn ~ tốt ~ của cậu—— rồi, các cậu chính là bạn tốt, toàn thế giới đều biết thật sự chỉ là bạn —— không giống bạn tốt Dung Hủ của cậu, thử ca hát xem?”
Ý cười bên môi đột nhiên cứng đờ, Dung Hủ thẳng lưng lên, hai mắt mở to, gắt gao nhìn phía sau sân khấu. Bên cạnh cậu, Tiền đạo hạ giọng nói rằng: “Hóa ra lần này người trao giải ảnh đế là Tần Trình? Cũng đúng, đúng là có quy củ này, thường thì ảnh đế năm trước sẽ trao giải ảnh đế năm tiếp theo.”
Trên sân khấu sáng ngời chói mắt, dưới cái nhìn chăm chú của fan điện ảnh toàn thế giới, một bóng người cao lớn tuấn mỹ sải chân, đi lên sân khấu. Vẻ mặt hắn bình tĩnh đi đến bên cạnh MC, tay phải hơi hơi nâng lên, chỉnh lại cổ tay áo trái. Ngón tay thon dài linh hoạt gài lại, cứ như hắn không biết đây là sân khấu giải Kim Hùng, thế mà lại làm chuyện tùy tiện như vậy, nhưng mà loại chuyện ấy khi được Tần Trình làm ra, tất cả mọi người lại cảm thấy ——
[ A a a a a a a thật ngầu a a a! Tần thần ngay cả gài nút tay áo cũng ngầu như vậy!!! ]
Một bàn tay đỡ micro, người đàn ông lạnh lùng cụp mắt, môi khẽ cong: “Làm sao cậu biết tôi chưa từng hát hò? Đại Vệ, tôi chỉ là chưa từng hát trước mặt cậu mà thôi, Dung Hủ có thể làm chứng cho tôi, tôi hát tuyệt đối hay hơn cậu. Dung Hủ, đúng không?”
Toàn thế giới lập tức sôi trào!