Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 157 :
Ngày đăng: 20:48 21/04/20
Lúc trước Dung Hủ quay phim «Ba nghìn hai trăm dặm», quả thật từng bị Clemens… hẹn. Khi đó cậu vừa mới thử vai xong, Clemens liền mờ ám nhéo một cái trong lòng bàn tay cậu, cực đủ hàm ý ám chỉ.
Mặc dù sau đó, Dung Hủ nói với Tần Trình, Tần Trình lại lén lút liên hệ lão Hult, để ông đến Washington hung hăng đánh con trai mình một trận, nhưng mà vậy cũng không có nghĩa là lão Hult liền cấm con trai mình làm đồng tính luyến ái. Vị đại đạo diễn này vẫn tương đối thoáng, thứ duy nhất không cho phép chính là con trai mình đi quy tắc ngầm.
Giới giải trí trai xinh gái đẹp tập hợp, nhưng mà tương đối hỗn loạn. Loạn giao, quần giao thật sự là có, chỉ cần bạn muốn sa đọa, là có thể sa đọa đến mức khá là đáng sợ.
Lão Hult đương nhiên biết mấy thứ này, hơn nữa đương nhiên không cho phép con trai của mình tham dự. Nếu con trai đã xác định là đồng tính luyến ái không sai được, vậy vợ chồng lão Hult cũng chỉ có thể bắt đầu giúp con trai nhà mình xem xét đối tượng. Nhất định phải tìm một đối tượng vừa ngoan vừa tốt, hai người yên ổn sống một đời.
Mới đầu lão Hult còn thật sự không nghĩ tới Dung Hủ, tuy rằng lúc ông đánh con trai đã từng nghe con trai nói, Dung Hủ hẳn cũng là đồng loại, nhưng ông tiếp xúc với Dung Hủ không nhiều lắm, hiểu biết không sâu, hoàn toàn không nghĩ tới việc này. Tận đến hai năm trước, khi ông quyết định mời Tần Trình đến tham gia «Định luật 0», giọng điệu Tần Trình bình tĩnh nói với ông rằng: “Phim đồng tính hai nam chính, một diễn viên khác cũng phải là người châu Á… Lance, cháu đề cử cho ngài một người, ngài cảm thấy Dung Hủ thế nào?”
Từ đó, rốt cuộc lão Hult chú ý đến Dung Hủ, đồng thời cũng bắt đầu có tiếp xúc với diễn viên Hoa Hạ trẻ tuổi này.
Không tiếp xúc thì thôi, vừa tiếp xúc mới biết.
“Dung, động tác vừa rồi của cậu còn có vài chỗ cần cải tiến, Cle tương đối quen thuộc, tôi để nó chỉ đạo cho cậu.” Đại đạo diễn đầu đầy tóc bạc hiền hoà cười cười, ông lôi kéo con trai nhà mình dâng đến trước mặt Dung Hủ, lý do còn tương đối đầy đủ.
Thiếu niên tuấn tú bất đắc dĩ cười cười, nói: “Lance, động tác này rất đơn giản, cháu nghĩ không cần Cle hỗ trợ, cháu cũng có thể đọc đọc kịch bản, tự tìm hiểu được.”
Lão Hult dùng sức lắc đầu: “Cle am hiểu cảnh hành động, cậu cũng biết mà, đừng cự tuyệt ý tốt của tôi, Dung.”
Clemens Hult bên cạnh cười lạnh một tiếng, không có mở miệng.
Lúc này Tần Trình đang make up, vừa rời khỏi phòng trang điểm, liền thấy lão Hult lại bắt đầu dẫn mối. Hai mắt tối đen hơi hơi nheo lại, hắn nâng bước về phía Dung Hủ và Clemens, còn chưa đến gần, chợt nghe lão Hult cao giọng nói: “Há, Tần, vừa vặn tôi có việc tìm cậu. Cảnh xế chiều hôm nay của cậu, tôi cảm thấy còn cần…”
Không đợi Tần Trình phản ứng, lão Hult liền lôi hắn rời khỏi phim trường. Ai cũng không biết ông cụ gần bảy mươi tuổi này lấy đâu ra sức lực lớn vậy, Tần Trình tránh hai cái thế mà không tránh được, chỉ có thể mắt mở trừng trừng bị lôi đi, sau đó nhìn Dung Hủ chớp mắt với mình.
Nhìn người đàn ông nào đó trợn to mắt, Dung Hủ vừa thấy buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ. Sau khi lão Hult lôi kéo Tần Trình triệt để biến mất tại phim trường, Dung Hủ còn chưa mở miệng, đã nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh mình: “Đừng hiểu lầm, là Lance chả hiểu sao muốn kéo tôi lại đây. Bộ phim sau của tôi là do ổng đầu tư chính, tôi tạm thời còn không muốn đắc tội ổng, cũng không muốn lại bị ổng đánh.”
Nghe vậy, Dung Hủ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy đạo diễn trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đó không chút để ý nói rằng: “Bọn họ hiểu lầm, cho rằng tôi thích cậu, nhưng cậu cũng biết, lúc sau chúng ta cùng quay «Ba nghìn hai trăm dặm» lâu như vậy, tôi cũng không có làm gì. Lần này cũng vất vả cậu, chờ bộ phim này quay xong, hẳn là Lance sẽ buông tha, trước đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục đảm nhiệm phó đạo diễn.” Dừng một chút, Clemens hơi chần chờ, nói: “Trong lúc này, xin lỗi.”
Nghe thấy lời giải thích, Dung Hủ kinh ngạc nhướn mi, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Có một câu Clemens không nói sai, lúc bọn họ hợp tác «Ba nghìn hai trăm dặm», quả thật ở chung rất lâu. Thời gian mấy tháng đó có lẽ không thể khiến Dung Hủ hoàn toàn hiểu biết vị đạo diễn này, nhưng cậu cũng hiểu rõ, đối phương tuyệt đối là một người tâm cao khí ngạo, thậm chí có thể nói, có chút ngạo mạn.
Một Clemens Hult như vậy, còn biết đi xin lỗi người ta à?
Nghĩ nghĩ, Dung Hủ cười nói: “Không phải là chuyện lớn gì, huống chi Lance cũng không có nói sai, anh quả thật am hiểu cảnh hành động. Có điều tôi càng tò mò, sao anh lại bằng lòng đảm đương chức phó đạo diễn này vậy?”
Clemens nhún nhún vai: “Nguyên nhân quan trọng nhất là, Lance muốn đầu tư bộ phim sau của tôi, mấy năm nay ổng giàu đến chảy mỡ, chưa bao giờ cho tôi một đồng, tôi không lấy một chút từ chỗ ổng, lương tâm bất an.”
Dung Hủ: “…” Lương tâm bất an là dùng như vậy sao!
“Ngoài ra, hiệu ứng và kỹ thuật của bộ phim này quả thật rất tốt, rất đáng để tôi học tập, cho nên tôi cũng muốn gần gũi mà tham dự.”
“…”
Làm một đại đạo diễn có lòng cầu tiến, chẳng lẽ cái này không nên là nguyên nhân chủ yếu sao?!
Dù sao thì trước kia đã quen biết, Dung Hủ và Clemens nhanh chóng đạt thành nhất trí, quyết định hơi theo ý lão Hult, ngẫu nhiên ở riêng với nhau chốc lát. Dù sao lão Hult cũng không có nói sai, Dung Hủ quả thật có thể từ chỗ Clemens học được càng nhiều kỹ xảo quay cảnh hành động. Mỗi nghề có một chuyên môn, ở phương diện cảnh hành động hoa mắt, Clemens là người đầu lĩnh trong nhóm đạo diễn trẻ tuổi nhất.
Hơn nữa… dáng vẻ người đàn ông nào đó ghen tuông, vẫn rất là đáng yêu.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết kia vĩnh viễn sẽ không hiển lộ ra quá nhiều cảm xúc, ngay cả khi có lần quay phim bị thương đổ máu, người đàn ông đó cũng mang vẻ mặt lãnh tĩnh không rên một tiếng. Nhưng mà khi Dung Hủ và Clemens hơi ở chung mấy phút đồng hồ, người đàn ông đó liền đeo vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ chằm chằm, thậm chí còn trực tiếp ngồi ở bên cạnh, nói hoa mỹ là: “Tôi cũng có thể đến học tập.”
Lão Hult ảo não không thôi, bởi vì ông không thể ngăn cản Tần Trình người ta có lòng cầu tiến, muốn học tập kinh nghiệm quay cảnh hành động. Nhưng Clemens lại dần dần giống như phát hiện ra gì đó, chờ một lần Tần Trình có việc bận rộn, hắn lén lút hỏi Dung Hủ: “Một đôi à?”
Câu hỏi đơn giản, Dung Hủ hơi ngẩn ra, tiếp đó cười nói: “Ừm, một đôi.”
“À.” Đạo diễn tóc vàng sâu xa cười cười, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, nói: “Ba năm trước đây, chuyện hắn gạt tôi nói muốn đầu tư điện ảnh, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ đó.”
Dung Hủ: “… Thân là một đại đạo diễn cấp thế giới, Cle, anh có thể đừng mang thù như vậy không?”
Clemens Hult không trả lời, nhưng mà kế tiếp, hắn tự mình tỏ rõ đáp án của hắn.
Lúc này căn bản không cần lão Hult tác hợp loạn, Clemens bắt đầu thường xuyên tìm Dung Hủ “tâm sự”. Cái gọi là tâm sự, tự nhiên không có khả năng là nói chuyện phiếm bình thường, mà phải nói một vài chuyện tư mật, vậy khẳng định không thể để cho bên thứ ba ở cạnh. Thế thì nhất định phải ở riêng, người đàn ông nào đó cũng không có khả năng theo sau.
Chờ phim quay đến tuần thứ ba, Clemens lại tới tìm Dung Hủ. Lúc này, Tần Trình ngồi ở một bên, nâng mắt phượng lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vị đạo diễn rõ ràng đang làm khó dễ mình, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Tính tình tôi thật sự rất tốt hả?” Hắn dường như chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, âm lượng cũng thả rất nhẹ, nhưng vững vàng truyền vào tai Dung Hủ và Clemens.
Khí tràng mạnh mẽ áp bách theo những lời này hung hăng nện trên người Clemens, nhưng mà Clemens cũng không phải ăn chay, nếu tính theo tuổi, hắn còn lớn hơn Tần Trình mấy tuổi, cũng trà trộn trong ảnh đàn thế giới nhiều năm. Vẻ mặt hắn không dao động nhích sang bên cạnh một bước, giống như cái gì cũng không nghe thấy, xoay người nói với Dung Hủ rằng: “Dung, có một nội dung tôi cảm thấy cần thương lượng với cậu một chút.”
Lén hắn kêu Dung Hủ đi, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đáp án này, vào một giờ sau chờ Dung Hủ trở lại đoàn phim, rốt cuộc mới công bố. Đối mặt câu hỏi của Tần Trình, Dung Hủ vô cùng trực tiếp khẳng định: “Đúng vậy, đúng là chú Tần. Em vẫn là lần đầu tiên gặp ông ấy, Tần Trình, em cũng không ngờ cha anh lại đến đoàn phim tìm em.”
Hai mắt hơi hơi nheo lại, Tần Trình kéo thiếu niên nhà mình đi tới một phòng nghỉ, đóng cửa lại, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Ông ấy tìm em có chuyện gì không?”
Dung Hủ nhớ lại một chút: “Hình như tháng trước chú Tần mới từ chỗ dì Tần biết chuyện của chúng ta, cho nên quyết định đến gặp em. Ông không nói gì với em cả, chỉ hỏi em trước đây sống thế nào, quay phim mới có cực không. Đúng rồi, còn có chuyện Dung gia, chú hỏi em chuyện Dung gia muốn chú hỗ trợ hay không.”
Tần Trình khẽ nhếch môi: “Chỉ có vậy à?”
Dung Hủ lại nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu: “Chỉ có vậy.”
Nhìn biểu tình thẳng thắn thành khẩn của Dung Hủ, sau một hồi, Tần Trình buông tiếng thở dài, kéo tay cậu ngồi vào trên sofa, giọng điệu thản nhiên nói rằng: “Lúc em ở chung với mẹ anh, không cần đề phòng gì cả, bà ấy là thật lòng tốt với em. Nhưng lúc ở chung với ba anh, vẫn nên đề phòng tí.” Dừng một chút, Tần Trình hạ mắt nói: “Tính cách ông ấy rất giống anh, nhưng không có thiện lương như anh đâu.”
Dung Hủ: “…” Sau khi im lặng một lát, cậu nhịn không được nói rằng: “Anh có thể lặp lại câu cuối cùng không?”
Tần Trình mặt không đỏ tim không nhảy loạn nói rằng: “Ông ấy không thiện lương như anh, mấy năm nay làm không ít chuyện đuối lý, với mẹ anh cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu không sẽ không thể qua vài năm mới biết được chuyện của chúng ta.”
Dung Hủ nghiêm túc gật đầu: “Rồi sao nữa?”
Tần Trình suy nghĩ một chốc, lại nói: “Ông ấy là cáo già, có lẽ sẽ đào hố cho em nhảy. Tiểu Hủ, về sau đừng gặp ông ấy…”
“Phụt.”
Tần Trình mãnh liệt sửng sốt, giống như không rõ sao người yêu nhà mình lại đột nhiên cười rộ lên, nào biết Dung Hủ vừa cười, vừa nói: “Kỳ thật hôm nay chú Tần tới gặp em không sai, nhưng dì Tần đã sớm ở trong quán cà phê chờ rồi. Bọn họ thật sự chỉ là đến quan tâm tình hình của em thôi, dì Tần nói rất nhiều, không ngừng hỏi em sống thế nào, hỏi anh có ăn hiếp em hay không. Chú Tần liền hỏi dì là, sao không hỏi em trước mặt anh. Anh có biết dì Tần nói cái gì không?”
Tần Trình căn bản không đoán được phát triển kế tiếp này: “…”
Dung Hủ cũng không ngờ đối phương thêm vai cho chính mình, cậu cười càng vui vẻ: “Dì Tần nói là, nếu ở trước mặt anh, khẳng định em không có khả năng nói anh ăn hiếp em. Dì nói anh xấu xa, lại rất rất hẹp hòi, người làm mẹ là dì ấy cũng không dám ở trước mặt chất vấn anh. Dì còn nói…”
Tận lực nghẹn cười, Dung Hủ bắt chước giọng điệu dì Tần, dùng diễn xuất cấp bậc ảnh đế biểu diễn: “Lần trước đó dì đánh Tần Trình, vẫn là lúc nó hai tuổi. Anh tự nói một chút xem, anh sinh con trai kiểu gì thế, không nghe lời như vậy. Làm mẹ đánh mông con trai thì làm sao, nó mới năm tuổi, đã không cho em đánh mông nó, vậy có quá đáng không?”
Tần Trình: “…”
“Có điều khiến cho em cảm thấy thú vị chính là, trước khi đi, chú Tần vẫn luôn không nói lời nào đột nhiên nói mấy câu với em. Chú nói là, con chú liên tục gọi vài cuộc điện thoại cho chú, chú đều ngắt, không nhận. Hiện tại cháu về, con chú khẳng định sẽ nói là chú rất xấu, cháu phải cẩn thận ông ta, về sau đừng gặp riêng ổng nữa.” Nói đến đây, Dung Hủ dừng lại, nghiêm túc nhìn Tần Trình, nói: “Nhưng mà chú Tần vẫn đoán sai, anh há lại không hy vọng em gặp riêng ông ấy, anh rõ ràng bảo em đừng gặp ông ấy luôn, ha ha ha ha.”
Tần Trình: “…”
Vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, Dung Hủ cười tủm tỉm nói rằng: “Lần đầu tiên em thấy dáng vẻ anh ấu trĩ như vậy đấy… hưm, trên mạng không tính. Tần Trình, lại ấu trĩ cho em xem một lần đi có được không?”
Hơi hơi hạ mắt, Tần tiên sinh bình tĩnh nói rằng: “Em với ba mẹ anh liên thủ ức hiếp anh.”
Thiếu niên tuấn tú trấn định phản bác: “Theo lời dì Tần nói, em ăn hiếp anh là lẽ đương nhiên, anh ăn hiếp em là tội ác tày trời.”
Nhìn đôi mắt Dung Hủ trong suốt sáng ngời, Tần Trình thở dài: “Không cho em gặp ông ấy, là không muốn em bị ông ấy lừa. Mẹ anh bị ông ấy lừa nhiều năm như vậy, cứ tưởng ổng là người đàn ông tốt rất trung thực, trên thực tế ổng chính là con cáo già.”
Ở chung với chú Tần chỉ hơn một tiếng, nhưng có một số việc dì Tần nhìn không ra, bởi vì bà hãm sâu trong tình yêu, dáng vẻ chú Tần thế nào bà đều thích. Nhưng Dung Hủ lại nhìn ra được, tính cách Tần Trình, căn bản là di truyền từ cha mẹ của mình một cách hoàn mỹ: trong hiện thực là tính cách của chú Tần, lên trên mạng, chính là tính cách của dì Tần.
Dì Tần còn luôn nói: “Con dì không biết di truyền từ ai, lạnh như băng, một chút cũng không đáng yêu.”
Dì Tần nào biết được, con trai bà không phải không đáng yêu, mà là không đáng yêu cho bà xem. Tính cách lạnh như băng của con trai bà cũng không phải không di truyền từ ai, mà là di truyền từ chú Tần, chẳng qua chú Tần không lạnh như băng cho bà xem mà thôi.
Nhưng mà giờ phút này, Dung Hủ cũng không có hứng thú đi nhắc nhở dì Tần, cậu lại ôm chặt người đàn ông kia, lặp lại: “Ngẫu nhiên đáng yêu một lần cho em xem… được không, Tần Trình?”
Tần Trình: “…”
“Tần Trình ~ ”
Hồi lâu sau, Tần tiên sinh thở dài một tiếng, cúi đầu hôn hôn đôi môi mềm mại của người yêu nhà mình, sau đó ở bên tai cậu nhẹ nhàng nói rằng: “Tiểu Hủ… bảo bảo thích em.”
Giọng nói trầm thấp từ tính giống như tiếng đàn violoncel êm tai nhất thế giới, tấu vang bên tai Dung Hủ. Trái tim dường như bị hung hăng bắt lấy vào giờ phút này, sau một lúc lâu, Dung Hủ cười khẽ ngẩng đầu, hé miệng: “Em cũng thích anh.”
Hai nam chính mất tích cũng không có gây ra xôn xao bao lớn trong đoàn phim «Định luật 0», lão Hult đang bề bộn thảo luận với tổ đạo cụ về cảnh tiếp theo. Chờ đến khi Dung Hủ và Tần Trình sửa sang xong quần áo từ phòng nghỉ đi ra, cũng không lâu lắm, lại bắt đầu quay cảnh buổi tối.
Lão Hult và Tần Trình bắt đầu thảo luận một đoạn lời thoại, Dung Hủ thì ở lại phim trường dặm trang điểm. Cậu từ xa xa nhìn người đàn ông lạnh lùng thanh quý kia, nhìn hắn bình tĩnh thương lượng nội dung với lão Hult. Thật lâu sau, Dung Hủ cười khẽ một tiếng, thợ trang điểm kinh ngạc nhìn cậu, Dung Hủ lại lắc lắc đầu.
Kỳ thật câu nói sau cùng mà chú Tần nói với cậu, không phải những lời phun tào con trai đó. Người cha có tính cách lạnh nhạt hệt như con trai ấy chăm chú nhìn mình, kéo tay vợ, nói từng chữ một: “Chúng ta nhìn ra được, Dung Hủ, Tần Trình rất yêu cháu. Có lẽ nó không biết biểu đạt, nhưng mà mong cháu tin tưởng, nó là thật sự rất yêu rất yêu cháu.”