Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 17 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Trong đoàn phim «Mai phục», giờ phút này lại bắt đầu một hồi cãi vã to.
Ai cũng không nghĩ tới, Hàn Dương Hạo ở trong phòng nghỉ riêng cả ngày, sau khi đi ra lại dùng giọng điệu kiêu ngạo cường ngạnh như thế nói với Trịnh đạo rằng: “Vừa rồi Lý tổng gọi điện thoại nói với tôi, trước buổi tối tám giờ cô ấy yêu cầu được một câu trả lời thuyết phục. Yêu cầu của cô ấy vẫn như ban đầu, về phần ngài lựa chọn như thế nào, Trịnh đạo, là chuyện của ngài.”
Dùng kính xưng, nhưng cái mũi đã sắp vểnh lên tận trời, căn bản không đem Trịnh đạo để vào mắt.
Nhân viên công tác trong đoàn phim sôi nổi cắn chặt răng, giận mà không dám nói gì, ánh mắt của bọn họ lặng lẽ chuyển dời lên trên người thiếu niên cách đó không xa.
Đồng tình trong mắt bọn họ nhiều hơn ban ngày tới vài phần, bởi vì ai cũng không nghĩ tới, Chung Dịch đến tham ban Dung Hủ, hiện tại thế mà lại đứng ở phía sau Hàn Dương Hạo, được Hàn Dương Hạo giới thiệu rằng: “Tôi và Chung Dịch cũng từng hợp tác, hắn diễn xuất không tồi, điều kiện ngoại hình cũng qua cửa, vừa lúc hắn ở đây, lại có thời gian rảnh, Lý tổng đồng ý để hắn tới tiếp nhận vai diễn Hoắc Hi.”
Những lời này gây ra một trận ồ lên trong đoàn phim.
Mi là đến tham ban, hơn nữa là tới tham ban Dung Hủ, mi quang minh chính đại đoạt nhân vật như bây giờ, có phải quá đáng hay không!
Chung Dịch lộ vẻ ngượng ngùng: “Anh Hàn đã nói về kịch bản với tôi, tôi cảm thấy không tồi.” Từ đầu tới đuôi, tầm mắt của hắn chưa từng liếc qua chỗ Dung Hủ một cái, hắn giống như căn bản không biết Dung Hủ, cũng không biết nhân vật hắn muốn diễn đã sớm có diễn viên.
Vừa lúc La Chấn Đào không ở phim trường, buổi chiều hắn ta đã đi ra ngoài với Lý phó đạo, đến nay còn chưa có trở về. Trong phim trường, một bên là Hàn Dương Hạo vênh váo tự đắc và Chung Dịch nhìn như vẻ mặt thiện lương ngây thơ, một bên là Trịnh đạo tức giận đến hai mắt đỏ bừng, cuối cùng lại là Dung Hủ an tĩnh ngồi ở một bên.
Thiếu niên tuấn nhã tốt đẹp cúi đầu, sợi tóc che đi đôi mắt cậu, khiến người ta thấy không rõ vẻ mặt cậu.
Lúc này, Hàn Dương Hạo lại bỏ thêm một mồi lửa: “Diễn xuất của Chung Dịch khẳng định tốt hơn ai kia trước đó, Trịnh đạo, ông còn có cái gì mà do dự?”
Trịnh đạo: “Cậu!”
“Tốt hơn tôi sao?”
Âm thanh réo rắt bình tĩnh vang lên, mọi người lập tức nhìn sang chỗ phát ra tiếng, chỉ thấy không biết khi nào Dung Hủ đã đứng lên.
Cậu mặc chính là trang phục diễn của Hoắc Hi, một thân quân trang lam đậm gần như đen, phụ trợ cậu đến tuấn mỹ vô trù, chân dài eo hẹp, khí thế bức người. Giày quân đội bước cộp cộp trên mặt đất, cậu đi từng bước một tới trước mặt ba người Hàn Dương Hạo, đến lúc này đột nhiên có người phát hiện: Dung Hủ thế mà lại cao hơn Hàn Dương Hạo một chút!
Cậu hơi hơi hạ mắt, lấy một loại ánh mắt không cách nào hình dung nhìn Hàn Dương Hạo. Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy, nhìn đến mức Hàn Dương Hạo khó hiểu mà có chút khẩn trương, ngay khi gã chuẩn bị mở miệng giận dữ hỏi “Mày muốn làm gì”, lại thấy thiếu niên này bỗng nhiên “chậc” một tiếng nở nụ cười, khóe miệng cong lên một độ cong trào phúng.
Ánh mắt sắc bén lạnh như băng, giống như dao nhỏ thổi qua khuôn mặt Hàn Dương Hạo, trong phút chốc, một luồng khí tràng cường đại từ trên người thiếu niên này tản ra ngoài. Cậu từ trên cao nhìn xuống Hàn Dương Hạo, ý cười châm chọc bên môi đâm cho Hàn Dương Hạo thấy hoa mắt, giống như nghĩ tới vô số lần NG trong hai tuần lễ này.
Theo bản năng, Hàn Dương Hạo liền nói lắp: “Làm… làm gì? Chung Dịch chẳng lẽ không tốt hơn mày ư? Hắn diễn nhiều như vậy rồi, mày có tác phẩm gì, mày có thể nói ra nghe một chút không?” Nói xong, gã quay đầu: “Đúng không, Chung Dịch?”
Mà ở trong mắt Tần Trình, chỉ lặp lại một câu ——
Em ấy bị ăn hiếp!
Em ấy bị ăn hiếp!!
Em ấy bị ăn hiếp!!!
Ngay sau đó, người đàn ông cao to thanh nhã nháy mắt sải chân đi về phía trước. Hắn giống như có một loại khí tràng kỳ dị, đám người không tự giác nhường đường cho hắn, khi người đầu tiên quay đầu nhìn thấy hắn, kinh hô một tiếng “Tần Trình”, chữ “Trình” vừa mới hạ xuống, hắn đã chạy tới giữa đám người.
Khi đó, Dung Hủ đang chuẩn bị mở miệng phản bác Hàn Dương Hạo. Luận tài ăn nói, nếu cậu có thể tứ lạng bạt thiên cân làm cho cả đoàn phim đều phát hỏa với Hàn Dương Hạo, để Trịnh đạo quyết định trở mặt với Hàn Dương Hạo, vậy tự nhiên cậu không có khả năng ngoan ngoãn chịu đựng Hàn Dương Hạo nhục mạ, còn mắng đến ngu như thế.
Đúng, cậu không cảm thấy bị Hàn Dương Hạo nhục mạ rất uất ức, ngược lại cảm thấy đối phương ngu xuẩn đến không thể cứu lại.
Nhưng mà trên mắt bỗng nhiên nóng lên, lời nói vừa đến cổ họng liền dừng lại. Dung Hủ kinh ngạc nâng mắt, chỉ thấy một người đàn ông không biết khi nào đi tới bên cạnh mình, hắn đưa tay vuốt ve khóe mắt mình, động tác tỉ mỉ dịu dàng.
Đồng tử hơi hơi rung động, Dung Hủ đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái lan tràn ở trong lòng. Cậu nói không rõ ràng là cảm giác gì, nhưng nhìn khuôn mặt đạm mạc tuấn lãng kia, nhìn cặp mắt thâm thúy tối tăm kia, cậu khó hiểu mà không có ngăn cản loại hành vi thân mật quá phận của đối phương.
Hai người chăm chú nhìn một khắc, yết hầu Dung Hủ hơi khô, xung quanh một đám người nhìn chăm chú cũng làm cậu có chút xấu hổ.
Ngay lúc này, lại nghe giọng nói thấp thuần từ tính của người đàn ông vang lên: “… Đừng khóc.”
Dung Hủ: “…” EXM?!
Quần chúng vây xem: “…” Khóc?!
Từ Tấn: “…” Con mắt nào của ngài nhìn thấy cậu ta muốn khóc?
Tần Trình hạ mắt, nói từng chữ từng chữ: “Hắn không đầu tư, Hoa Hạ Entertainment đến đầu tư.”
Vương phó đạo cầm di động không biết làm sao: “…” Từ từ, mấy người để tui nói cho hết lời chứ! Trên weibo đã xảy ra chuyện, có chuyện lớn xảy ra rồi!
Hết chương 17