Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 36 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Ngày đầu tiên «Tầng mây màu đen» khởi động máy, tiến độ quay phim vô cùng thuận lợi.



Bộ phim điện ảnh này trên bản chất chính là truyện ký cá nhân của Lăng Tiêu, từ lúc hắn quật khởi đến lúc hắn qua đời, kể lại cuộc đời nhìn như bình thường lại vô cùng huy hoàng của người này.



Cả cuộc đời Lăng Tiêu chưa từng truyền ra bất cứ scandal gì, đã từng có thời kỳ xuống dốc, nhưng càng nhiều là truyền kỳ oanh oanh liệt liệt. Hắn giữ mình trong sạch, quyên tiền giúp cả trăm trường tiểu học vùng núi. Nghe nói sau khi trả tiền chữa bệnh kếch xù, di sản của hắn chỉ còn lại có sáu số, hai mươi mấy năm qua nhận được, phần lớn đều cống hiến cho sự nghiệp từ thiện.



Trên thế giới không phải không có người tốt, thật sự có người tốt tồn tại, nhưng mà người tốt lại luôn không có một kết cục tốt.



Để sắm vai tốt nhân vật kia, dưới sự hướng dẫn của Lương đạo, Dung Hủ giao lưu tâm sự với một vài người bạn tốt của Lăng Tiêu khi còn sống. Càng đi tìm hiểu, lại càng bị một người đơn thuần thiện lương như vậy đả động, Dung Hủ tự nhận bản thân không phải là một ngươi tốt bụng cỡ nào, nhưng mà nếu thật sự có một người như thế xuất hiện bên cạnh mình, hẳn là bất luận như thế nào, cậu cũng sẽ không sinh ra ác ý với đối phương.



Cho nên lúc Dung Hủ sắm vai Lăng Tiêu, mỗi ngày ở trong đoàn phim, đều sẽ tận lực làm cho mình giữ được nụ cười.



Từ sau khi mặc trang phục diễn, cậu liền cong môi mỉm cười, mãi cho đến khi cởi bộ trang phục diễn này ra.



Theo lời một người bạn tri kỷ của Lăng Tiêu nói: “Hắn rất thích cười, phải nói, ngoại trừ đoạn thời kì xuống dốc nhất, mỗi ngày hắn đều rất sáng sủa thích cười. Có điều đoạn thời gian kia dù nhân khí hắn có chút giảm sút, hắn cũng rất lạc quan, cho nên nói… vì sao ông trời muốn một người tốt thế, rời đi sớm như vậy?”



“Thời kì xuống dốc nhất” trong miệng đối phương, chính là chỉ ba năm sau khi Lăng Tiêu ra mắt, gặp bình cảnh trong sự nghiệp.



Lúc này Lăng Tiêu là ngôi sao mới sáng nhất của giới âm nhạc tiếng Hán, diện mạo hắn tuy rằng không xuất sắc, nhưng tiếng ca của hắn đủ để cho hắn đạt được địa vị như vậy. Nhưng thiên phú con người chung quy là có cực hạn, chậm rãi, Lăng Tiêu gặp cửa ải quan trọng trong kiếp sống sáng tác.



Hắn không viết ra được ca khúc tốt.



Loại nhạc gì, hắn cũng cảm thấy không đủ. Rõ ràng người đại diện, người chế tác âm nhạc của hắn đều cảm thấy nhạc hắn viết đã rất tuyệt, nhưng Lăng Tiêu chính là không hài lòng. Vì thế đoạn thời gian kia, Lăng Tiêu một năm không ra bài mới, mãi đến khi hắn gặp Cố Minh Tu.



Một cảnh cuối cùng của ngày đầu tiên khởi động máy, là Dung Hủ và Tần Trình đối diễn.



Trước khi quay cảnh này, La Chấn Đào còn khẩn trương hơn Dung Hủ. Hắn giúp Dung Hủ chuẩn bị túi nước nóng làm ấm tay, lại giúp cậu một lần lại một lần đối lời kịch. Thậm chí sau đó, nữ số ba Lạc Hiểu Thanh cũng chạy tới, khẩn trương hỏi: “Dung Hủ, cậu… chuẩn bị tốt chưa?”



Nhìn bộ dạng đối phương khẩn trương, thiếu niên không khỏi bật cười.



Dung Hủ quay đầu, trước hết nhìn nhìn người đại diện nhà mình vẻ mặt thấp thỏm, lại nhìn sao nữ trẻ tuổi ánh mắt trừng đến tròn xoe kia, cậu suy tư hồi lâu, lại nhớ nhớ hồi lâu, rốt cuộc giọng điệu kiên định hỏi: “Tôi nhớ rõ… cảnh kế tiếp hình như là tôi diễn, không phải là hai người đi?”



La Chấn Đào và Lạc Hiểu Thanh trăm miệng một lời mà rằng: “Đương nhiên là cậu diễn.”



Dung Hủ nhẹ nhàng buông tay.




Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn Tần Trình, còn chưa kịp hỏi “anh sửa lại kịch bản”, chợt nghe Lương đạo nói: “Tuy rằng nói, tôi không nghĩ tới, hai người các cậu đều sẽ sửa kịch bản, nhưng kịch bản này còn sửa rất tốt. Đúng không, Hinh Nhu?”



Chợt nghe cái tên “Hinh Nhu”, Dung Hủ đột nhiên ngơ ngẩn, thấy được người phụ nữ đứng ở bên cạnh Lương đạo.



Vị ảnh hậu xinh đẹp đoan trang ấy không biết từ khi nào đi tới phim trường, cô tháo kính râm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Dung Hủ. Lúc nhìn về phía Tần Trình, cô gật gật đầu với phía đối phương, dường như là đang cảm tạ Tần Trình đến tham gia bộ phim này, vì thế Tần Trình cũng hồi đáp cô một ánh mắt.



Sau đó, tầm mắt Hà Hinh Nhu lại về tới trên người Dung Hủ.



Trong mắt cô lóe ra tình cảm khó có thể hình dung, thật lâu sau, cô gật gật đầu, nói rằng: “Đúng vậy, sửa thật tốt, sửa so với trong tưởng tượng của tôi… còn tốt hơn.”



Những lời này khiến không khí phim trường càng thêm thoải mái, diễn viên diễn hay là một chuyện tốt, phải biết, Hà Hinh Nhu chính là bạn tốt nhất của Lăng Tiêu khi còn sống. Từ khi Cố Minh Tu qua đời, Hà Hinh Nhu chính là bạn tốt nhất của Lăng Tiêu, cô cũng là một đối tượng scandal duy nhất trước khi Lăng Tiêu qua đời.



Hà Hinh Nhu là người hiểu rõ Lăng Tiêu nhất, ngay cả cô cũng đánh giá như vậy, còn có thể sai ư?



Dung Hủ theo bản năng cảm thấy, cảm xúc Hà Hinh Nhu có điểm gì là lạ. Không đợi cậu nghĩ lại, công tác quay phim hôm nay đã toàn bộ chấm dứt, Hà Hinh Nhu hào phóng mời tất cả mọi người đến khách sạn bên cạnh thành điện ảnh ăn một bữa khuya, đã sớm không còn bộ dạng cổ quái vừa rồi.



Mà giờ phút này, «Tranh giành» cũng chiếu đến tập thứ hai mươi hai.



Rât nhiều người xem canh giữ trước TV, chờ xem Mặc Sĩ Diêu dùng không thành kế điệu hổ ly sơn, thu hồi phần đất đã mất của Sở quốc.



Trên internet, dưới khu đề tài #Tranh giành#, rất nhiều dân mạng đều kích động nói rằng ——



[ a ha ha ha ~ không biết chờ lúc Đông Ly Lan phát hiện hắn lại bị sư đệ nhà mình lừa, sẽ là biểu tình gì, có thể tức giận đến hộc máu hay không 23333 chờ mong nội dung đêm nay, nội dung đêm nay khẳng định đặc biệt bùng nổ! ]



—— Đông Ly Lan là biểu tình gì, khán giả tự nhiên không có khả năng đoán được.



Nhưng có một điểm trái lại bọn họ không đoán sai, nội dung đêm nay, đúng là đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt bùng nổ.



Bùng nổ đến độ hai tập mới vừa chấm dứt, đề tài #Tranh giành# đã được nâng đến hạng nhất bảng xếp hạng đề tài, quăng hạng hai ước chừng gấp đôi. Tất cả dân mạng đều giận đến mức hận không thể trực tiếp vọt tới nhà biên kịch, lấy cây đao bự bốn mươi mét, tán gẫu nhân sinh với biên kịch một chút!



[ Chết…? Chết?!!! Anh nói lại cho tui một lần xem, Mặc Sĩ Diêu chết hả? Mặc Sĩ Diêu làm sao có thể chết!!! Biên kịch ở nơi nào!!! A a a a a a!!! Anh tan học đừng có chạy, tui cam đoan đánh không chết anh đâu!!! ]



Hết chương 36