Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 43 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


«Tầng mây màu đen» là phim truyện ký căn cứ vào hiện thực cải biên, tuy rằng không hẳn mọi chuyện đều giống hệt hiện thực, nhưng dàn ý đại thể cũng ăn khớp với hiện thực. Nói ví dụ như mỗi một nhân vật chủ yếu đều là chân thật tồn tại trong hiện thực, lại nói ví dụ như, cái chết của Cố Minh Tu đối với Lăng Tiêu mà nói, quả thật là một bước ngoặt trong cuộc đời hắn.



Từ mười mấy tuổi ra mắt, đến hai mươi tuổi đạt được cúp Kim Khúc đầu tiên, lại đến hơn ba mươi tuổi công thành danh toại, Lăng Tiêu đã sớm thành ca thần hoàn toàn xứng đáng của Hoa Hạ. Nhưng khi hắn ba mươi sáu tuổi, người hợp tác tốt nhất, nhà soạn lời ngự dụng của hắn, Cố Minh Tu, ngoài ý muốn qua đời, khiến Lăng Tiêu bị đả kích lớn.



Sau lúc đó, Lăng Tiêu chỉ từng ra một album, concert cũng chỉ mở hai lần.



Lại qua năm năm, Lăng Tiêu cũng vì bệnh mà qua đời.



Cảnh diễn tối hôm nay chính là Lăng Tiêu đến bệnh viện, bị cảnh sát mời đến nhận thi thể. Cha mẹ Cố Minh Tu chết sớm, không có thân thích gì, bốn mươi bốn tuổi cũng chưa lập gia đình, cho nên càng không có con nối dòng, bạn tốt nhất của hắn chính là Lăng Tiêu. Cảnh sát đã sớm nhận ra thân phận Cố Minh Tu, chỉ là mời bạn tốt của đối phương đến nhận lãnh, đây là thủ tục tất yếu, không thể không làm.



Vì thế buổi sáng ngày đó, Lăng Tiêu nhận được điện thoại của người đại diện Triệu Sở Vân, đi tới bệnh viện.



Trong phim trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi trận bấm máy này.



Hiện trường đã sớm bố trí thành cảnh bệnh viện, vách tường màu trắng và hành lang màu trắng, tất cả màu trắng đều trắng đến độ khiến lòng người lạnh lẽo. Dung Hủ và Du Tư Ngữ đứng ở một chỗ khác của hành lang, hai người đều thay trang phục diễn, trang điểm xong, chỉ chờ bấm máy.



“Màn 362 cảnh 3, action!”



Sau khi tiếng clapper board vang lên, ánh mắt tất cả nhân viên công tác lập tức tụ tập ở cuối hành lang.



Người đại diện mà Du Tư Ngữ sắm vai luôn lãnh tĩnh lý trí, nhưng hôm nay, cô cũng cố ý nhỏ nước mắt đặc chế, khiến hốc mắt đỏ lên, nhìn qua mỏi mệt không chịu được. Mà ở bên cạnh cô, cái người tuấn tú thanh nhã kia lại rũ mắt, kinh ngạc nhìn mặt đất, đi theo phía sau người đại diện của mình.



Xuyên qua hành lang, đi giữa những dãy phòng —— chính là màn ảnh đầu tiên của cảnh này.



Phải nói, cảnh này Lương dạo chọn dùng đoạn phim dài, chuẩn bị quay cảnh liên tục ước chừng một phút đồng hồ.



Màn ảnh vẫn luôn đi theo bên cạnh Dung Hủ, di chuyển theo cậu về phía trước. Kỹ thuật cao siêu của thợ ánh sáng khiến cho cảnh diễn quay trong đêm này, nhìn qua giống như thật sự có ánh dương từ cửa sổ cuối hành lang chiếu xạ vào, chiếu rọi trên sợi tóc mềm mại của Dung Hủ, phản xạ ra một đường ánh kim xán lạn.



Cậu vẫn luôn hạ mắt, an tĩnh nhìn dưới mặt đất, đi rất chậm, nhưng lại từng bước một mà đi tới.



Nhìn cảnh tượng trong camera, sắc mặt Lương đạo chậm rãi ngưng trọng lên. Ông cẩn thận quan sát đến toàn bộ kết cấu, sắc thái hình ảnh, tiết tấu và góc độ quay phim, càng nghiêm túc quan sát diễn xuất của hai diễn viên.



Cảnh này đối với «Tầng mây màu đen» mà nói, là một trong mấy cảnh quan trọng nhất, là điểm rẽ của cuộc đời Lăng Tiêu. Cho nên cảnh này tuyệt đối không thể qua loa, đoạn phim dài đến một phút đồng hồ chỉ cần xảy ra một chút sai lầm, Lương đạo đều sẽ không chút do dự mà hô cắt, kiên quyết quay lại.



Giờ phút này, ánh nắng sáng sớm nhu hòa tốt đẹp, trong bệnh viện cũng an tường bình thản, giống như hết thảy trên thế giới đều vô cùng ấm áp.



Nhưng mà, Cố Minh Tu chết.



Lăng Tiêu cúi đầu đi theo phía sau Triệu Sở Vân, bởi vì cậu đi không nhanh, cho nên Triệu Sở Vân thường thường dừng lại chờ cậu một hồi. Chỉ có hơn mười thước đường, hai người đi gần một phút đồng hồ, mới đi đến trước cánh cửa kia.
Mọi người: “…”



Dung Hủ: “…”



Tần Trình: “…”



Có ai hành hạ người khác như ông không?!



Bất luận như thế nào, trải qua đoạn khóc lăn qua lộn lại này, cho dù là Dung Hủ, cũng không khỏi có chút lao lực quá độ.



Cảnh khóc rất khảo nghiệm diễn viên, nếu bạn chỉ muốn biểu diễn, cho rằng rớt nước mắt đã tính là khóc, vậy bạn chỉ là đang diễn khóc, chứ không phải đang khóc.



Khi bạn thật sự trở thành nhân vật, bạn sẽ đồng cảm mà cùng khóc với hắn. Một vài diễn viên sẽ mắc chứng hậm hực, có đôi khi không phải vì nguyên nhân ở phương diện khác trong cuộc sống, mà là bởi vì họ quay một bộ phim, chân chính nhập diễn, không thoát ra được, đắm chìm trong đó.



Đương nhiên, Dung Hủ chỉ dùng ba phút đồng hồ liền thoát vai, nhưng mà trong một phút đồng hồ diễn xuất ấy, cậu lại dường như thật sự trở thành Lăng Tiêu. Ở đây không có một ai biết tám năm trước khi Lăng Tiêu nhìn thấy thi thể Cố Minh Tu, là dạng phản ứng gì. Nhưng bọn họ lại cảm thấy, Dung Hủ diễn đã là tốt nhất, còn có thể là dạng phản ứng gì khác chứ?



Bi thương lớn nhất, không gì hơn nỗi đau có thể lây nhiễm người khác, đau đến mức khiến người ta cùng rơi nước mắt với bạn.



Sau khi cảnh quay này kết thúc, cảnh hôm nay liền xem như xong xuôi. Đây là cảnh đóng máy của nam số hai, dựa theo quy củ đoàn phim, thế nào cũng phải làm một bữa tiệc đóng máy. Nhưng bởi vì đối tượng là Tần Trình, ngay cả Lương đạo cũng không biết nên nhắc tới chuyện này như thế nào, đành phải mời Du Tư Ngữ đến hỏi một chút.



Lương đạo chà chà tay: “Tiểu Du, tôi nhớ rõ cô đã từng cùng quay một bộ phim với Tần Trình nhỉ?”



Du Tư Ngữ yên lặng nói: “… Đó là chuyện năm năm trước, Lương đạo, khi đó tôi chỉ là một nữ số bốn, không có đối diễn với Tần Trình.”



Lương đạo nhất thời nghẹn lời.



Có điều chuyện vẫn rất dễ giải quyết, Du Tư Ngữ trầm ngâm một lúc lâu, đi tìm Dung Hủ. Rất nhanh, Dung Hủ liền trực tiếp đi đến trước mặt Tần Trình, mỉm cười cong môi: “Tối hôm nay, anh muốn làm tiệc đóng máy không? Vừa lúc mọi người chúc mừng một chút, coi như là tiễn anh rời khỏi đoàn phim.”



Trong đoàn phim này chỉ có Lương đạo và biên kịch là tư lịch dày hơn Tần Trình, cho nên hôm nay cũng chỉ có hai người bọn họ cho Tần Trình tiền lì xì an ủi. Mọi người muốn chúc mừng Tần Trình đóng máy, cũng chỉ có thể thừa dịp tiệc đóng máy.



Nhìn thiếu niên ấm áp nhu hòa tươi cười, Tần Trình hơi hơi nhướn mày, không có cự tuyệt.



Vì thế trong tiếng hoan hô của mọi người ở đoàn phim, sau khi kết thúc công việc, do Lương đạo mời khách, mọi người cùng nhau đến khách sạn bên cạnh thành điện ảnh thành phố S. Mà giờ phút này, trên internet, Hàn Dương Hạo im lặng cả ngày một câu cũng không nói rốt cuộc hiện thân.



[ Hàn Dương Hạo: tựa đề bài phát biểu: «Công đạo tự ở lòng người». ]



Hết chương 43