Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 47 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Lúc Dung Hủ hát lần thứ hai, cũng không biết, đến hiện tại Triệu Khôn mới an bài thủ hạ bắt đầu thu âm. Tay phải của cậu nhẹ nhàng đỡ trên micro ghi âm, nhìn qua dường như là tiếp xúc đến, nhưng trên thực tế lại cách một khoảng nhỏ đến không thể thấy.



Phần lớn ca sĩ lúc thu âm đều sẽ có một chút thói quen nhỏ, Dung Hủ thích tới gần micro một chút. Như vậy giống như có thể càng thêm tiếp cận dụng cụ sắp sửa thu âm thanh của mình, có thể càng gần sát đối phương, nắm chắc đối phương.



Tuần trước Triệu Khôn đã giao bản demo «Thất dực» cho Dung Hủ, trong thời gian một tuần này, mỗi khi chấm dứt quay phim trở lại khách sạn, Dung Hủ liền nhiều lần nghe demo, xem nhạc phổ, biểu diễn thử.



Bất luận một ca sĩ tốt nào, đều không có khả năng một lần là xong.



Nghe điệu nhạc là có thể đem một ca khúc hát đến hoàn mỹ, đây tuyệt đối là tình tiết trong phim truyền hình. Xử lý nhả chữ ca từ như thế nào, nắm chắc tiết tấu lấy hơi như thế nào, đều là phải thử nhiều lần mới có thể cho ra kết quả.



Có điều tự biểu diễn và ghi âm trong phòng thu âm vẫn có khác biệt, trong tai nghe truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp bình thản, Dung Hủ nhớ lại vài khuyết điểm lúc mình thu lần đầu tiên, dưới đáy lòng suy tư chốc lát, hơi sửa lại.



Giống như vừa rồi, giọng hát của thiếu niên vẫn réo rắt sạch sẽ, giống như cơn mưa sáng sớm, rửa sạch hết thảy tạp chất vết bẩn của thế gian, chỉ còn lại không khí tươi mát tinh khiết nhất. Kỹ xảo cũng xử lý cực tốt, cho dù là rất nhiều ca sĩ ra mắt bốn năm năm, cũng không có kỹ xảo biểu diễn cao như vậy.



Triệu Khôn lắng nghe bài «Thất dực» này, ánh mắt nhìn Dung Hủ dần dần thâm trầm.



Hắn cũng không tin, có ai chưa từng nhận bất cứ huấn luyện chuyên nghiệp gì, mà có thể có được kỹ xảo như vậy. Giọng nói là trời sinh, nhưng mà kỹ xảo lại là ngày sau học thành, nếu bảo một người ngoài nghề đến ca hát, làm sao có thể hoàn mỹ nắm giữ hơi thở và tiết tấu lấy hơi, làm sao có thể khéo đưa đẩy mà xử lý tốt mỗi âm luyến láy.



Nhưng mà Triệu Khôn không có vạch trần. Dung Hủ khẳng định từng được huấn luyện chuyên nghiệp là chuyện của Dung Hủ, hắn chỉ xem trọng kết quả.



Diện mạo xuất chúng, đã diễn một ít tác phẩm không tồi, nhân khí rất cao…



Đều nói diễn giỏi tất sẽ đi hát, tuy rằng danh tiếng của đứa bé này còn chưa đạt tới trình độ của rất nhiều nghệ nhân hạng một, nhưng dựa vào giọng hát này, cậu ta tuyệt đối có thể ra đĩa nhạc!



Trong phòng thu âm, Dung Hủ hơi nhắm hai mắt, vẫn đang nhẹ giọng ca hát, cậu đã hát đến đoạn điệp khúc thứ hai. Ngoài thủy tinh cách âm thật dày, hai nhân viên chỉnh âm nhanh chóng điều chỉnh thiết bị trên bàn chỉnh âm, ngón tay lẹ làng, loại bỏ tất cả tạp âm có thể lớn cũng có thể nhỏ, còn xóa đi tiếng hít thở cực nhỏ của Dung Hủ.



Tần Trình chính là vào lúc này tiến vào phòng thu âm.



Hắn vừa mới mở cửa ra một cái khe hẹp, liền nghe được một âm thanh trong trẻo từ trong phòng truyền đến.



Động tác của Tần Trình nhất thời cứng đờ, tiếng ca dịu dàng lưu luyến kia xen lẫn một tia hồi ức và nhớ nhung, thẳng tắp truyền vào trong tai hắn. Giọng hát này không phải hoa lệ cỡ nào, cũng không phải giàu cá tính cỡ nào, chỉ là sạch sẽ trực tiếp đơn giản nhất, sạch sẽ đến độ giống như một trang giấy trắng, ở bên tai bạn nhẹ nhàng ngâm xướng.



Gần như ngay giây phút đầu tiên, Tần Trình liền nhận ra giọng hát ấy.



Lúc đóng phim, Dung Hủ cũng thường xuyên hát, có điều lúc đó không có thiết bị thu âm gì tốt, cậu chỉ đơn thuần hát chay. Nhưng hiện tại, có thiết bị càng tốt, có thợ chỉnh âm càng chuyên nghiệp, ưu điểm giọng hát được phóng đại vô hạn, khuyết điểm vốn dĩ rất thưa thớt càng không cách nào phát hiện.



Lúc này, Từ Tấn rốt cuộc đi tới trước cửa phòng thu âm, hắn vừa định mở miệng hỏi “sao không đi vào”, đột nhiên cũng nghe thấy âm thanh này.



Miệng chậm rãi khép lại, Từ Tấn cũng đứng ở cửa, an tĩnh lắng nghe. Chờ đến một câu ca từ cuối cùng chấm dứt, hắn lặng lẽ quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh quý của Tần Trình tựa như có một chút buông lỏng, mặt mày vốn dĩ thanh lãnh dường như khó hiểu mà nhu hòa đi vài phần.



Ngay sau đó, Tần Trình trực tiếp đẩy cửa vào, liền nhìn thấy thiếu niên vừa mới chấm dứt biểu diễn, vẫn đang nhắm mắt.



Người trong phòng đều không nghĩ tới Tần Trình lại xuất hiện ở đây, La Chấn Đào và hai nhân viên công tác kia kinh ngạc trợn to hai mắt. Mà Triệu Khôn tuy nói sớm biết Tần Trình sẽ đến, nhưng không biết sẽ đến sớm như vậy.



Phòng này cách âm thật sự là rất tốt, Dung Hủ cũng không nghe được tiếng cửa mở, khi cậu mở mắt ra nhìn đến đối phương, cũng là vẻ mặt kinh ngạc.



Chuyện kế tiếp liền vô cùng đơn giản, Tần Trình chỉ là đến quan tâm tình huống thu âm «Tầng mây màu đen» một chút, cách thủy tinh, hắn trấn định bình tĩnh gật gật đầu với Dung Hủ, liền ngồi xuống sofa ở một bên.



Lúc hai người chào hỏi, Tần Trình vẫn là một bộ mặt than, giống như thật sự chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, đến quan tâm phim mình quay một chút. Chỉ là ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn thiếu niên bên kia thủy tinh, khi thiếu niên nhắm hai mắt lại nhẹ giọng ca hát, hắn mới tỉnh bơ cong môi lên, an tĩnh lắng nghe.
Từ Tấn: “…!!!” Mấy người đều không nói, ai mà biết chứ!



Sắc mặt Từ Tấn chợt xanh chợt trắng, hắn nhìn về phía La Chấn Đào, vẻ mặt La Chấn Đào mang biểu tình “Tần Trình là nghệ nhân của anh, anh một chút cũng không quan tâm hắn sao”; hắn lại nhìn Dung Hủ, thiếu niên nhìn như ôn hòa thân cận ấy vẫn luôn duy trì tươi cười nhu hòa, nhưng bạn hoàn toàn xem không hiểu cậu ta đang suy nghĩ gì. Về phần một người đàn ông nào đó…



Căn bản không cần nhìn! Ngay cả chuyện đem phòng cho thuê mà hắn cũng không nói với người đại diện của mình, cái loại này còn cần nhìn sao?



Từ Tấn tâm tình bất mãn lên xe La Chấn Đào, xe còn chưa khởi động, cách cửa sổ thủy tinh cũng có thể nghe được Từ Tấn oán giận: “Cậu biết cái gì, tôi thật sự là rất hâm mộ cậu. Dung Hủ nhà cậu thật dễ hầu hạ, lúc này mới ra mắt nửa năm, quay nhiều phim như vậy, cần cần cù cù, cẩn trọng. Dáng vẻ không giống người nào đó, một năm một bộ phim, còn cả ngày cho tôi nhìn sắc mặt, hiện tại ngay cả chuyện cho thuê phòng cũng không nói với tôi. Cậu nói tôi có khổ hay không, cậu nói tôi có mệt hay không…”



Tần Trình: “…”



Dung Hủ nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, Tần Trình lập tức quay đầu nhìn cậu, thiếu niên tức khắc ngưng cười, một bộ trấn định.



Tần Trình hạ mắt, giọng điệu lạnh nhạt nói rằng: “Từ Tấn luôn nói rất nhiều, không cần xem là thật.”



Dung Hủ trịnh trọng gật đầu: “Ừm, tôi không có xem là thật.”



Tần Trình: “… Thật sự không cần xem là thật.”



Dung Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, càng thêm nghiêm túc hồi đáp: “Tôi thật sự không có xem là thật.”



Tần Trình: “…”



Xe Tần Trình là một chiếc Mulsanne màu đen, dường như là vì vừa rồi bị người đại diện của mình bóc trần trước mặt mọi người, dọc theo đường đi, Tần Trình vẫn luôn đơ mặt, không rên một tiếng.



Chờ trở lại nhà, hai người cùng vào thang máy lên lầu, Dung Hủ thuận miệng nói rằng: “Tiền thuê nhà tháng sau của tôi chừng nào đưa cho anh?”



Thang máy “đinh ——” một tiếng dừng lại, trong lòng Tần Trình khẽ nhúc nhích, nhưng ở mặt ngoài vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt. Hắn châm chước một khắc, tận lực lấy giọng điệu nhẹ nhàng nhất, thản nhiên nói rằng: “Tiền thuê nhà, kỳ thật không đưa cũng không có vấn đề gì.” Tư thái lạnh nhạt, có thể nói là khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh.



Dung Hủ cười nói: “Không thể không đưa, như vậy đi, cuối tuần tôi đưa anh thế nào?”



Tần Trình quay đầu, nhìn về phía Dung Hủ. Nhìn thiếu niên tươi cười xán lạn ấy, rõ ràng trong lòng hắn nghĩ “thật sự không cần đưa”, nhưng lúc nói ra khỏi miệng, lại biến thành: “Qua hai tuần nữa đi.” Vừa mới nói xong, Tần Trình liền mím môi, ngón tay giấu ở trong túi áo nhẹ nhàng nhảy lên.



… Tại sao lại không thể nói ra khỏi miệng!



Dung Hủ mỉm cười gật đầu, cậu vốn định nói “vậy để qua hai tuần đi”, nhưng mà lời còn chưa có nói ra, lại nghe một giọng nữ bén nhọn dùng giọng điệu không thể tin được lớn tiếng gào thét: “Tiền thuê nhà?! Con thế mà lại muốn Dung Dung sweetheart của mẹ đưa con tiền thuê nhà? Tần Trình, con chăm sóc sweetheart nhà mẹ như vậy đó hả? Dung Dung ở chỗ con, con thế mà còn dám lấy tiền thuê nhà!!!



Tần Trình: “…”



Dung Hủ: “…”



Hết chương 47



Dì Tần: sweetheart nhà ta đáng yêu như vậy, sao con nỡ thu tiền thuê nhà của nó!



Tần Tranh Tranh:… (kỳ thật con cũng thấy em ấy rất đáng yêu…)



Dung Dung: kỳ thật có người cũng rất đáng yêu  ^_^~