Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 57 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Một đời của Lăng Tiêu, không thể xem như bốn bề sóng dậy, nhưng cũng không phải là luôn thuận buồm xuôi gió.
Trong số khán giả xem suất chiếu lần đầu của «Tầng mây màu đen», đa số người đều có hiểu biết nhất định với cuộc đời ca hát của hắn, từng nghe nhạc của hắn, biết hắn đạt được giải thưởng, nhưng mà bọn họ lại chưa bao giờ biết, sau lưng một ca khúc hoàn mỹ, còn có người sáng tác lần lượt viết hỏng, lần lượt tìm kiếm linh cảm, cùng với mỗi một lần thử thất bại trong phòng thu âm.
Nửa phần trước của «Tầng mây màu đen» tuyệt đối có thể xem như một bộ phim thương nghiệp thành công, một ca sĩ không có tiếng tăm gì được người tìm kiếm ngôi sao đào ra, tiến vào giới giải trí, công bố single, phát hành album, mở concert lần đầu tiên trong đời, đạt được cái cúp đầu tiên trong đời, thu hoạch vô số fan yêu thích nhạc của mình.
Tiến độ của bộ phim vô cùng nhanh, cũng không dài dòng dây dưa, trực tiếp kể ra câu chuyện.
Ở trong đó, dĩ nhiên xuất hiện không ít minh tinh lớn, rất nhiều minh tinh chỉ là chợt lóe qua trong màn ảnh, khán giả vừa mới phát ra một tiếng thét kinh hãi, còn chưa kịp hô lên tên của đối phương, đối phương đã chấm dứt cảnh diễn.
Loại thiết kế này vừa cho phim điện ảnh một loại tiết tấu nhanh sảng khoái, vừa có năng lực cam đoan người xem sẽ không thoát phim. Rất nhiều người bình luận điện ảnh và fan trước khi phim chiếu vẫn luôn ôm lo lắng “diễn viên chính có thể áp chế khách mời nổi tiếng được hay không”, hiện tại xem ra là sẽ không có vấn đề.
Điện ảnh quá nửa, người xem đã đắm chìm trong câu chuyện của Lăng Tiêu, khó có thể tự kiềm chế.
Một thiếu niên ấm áp hiền lành như vậy, một mình một người lưu lạc trong giới giải trí, tài ca hát của hắn chính là vũ khí của hắn, mà dịu dàng của hắn thì khiến bất cứ một người có tâm địa sắt đá nào cũng không đành lòng thương tổn hắn. Dù bị ngáng chân, hắn cũng sẽ nghiêm túc tiếp nhận, sẽ chỉ trích đối phương, nhưng mà sẽ tha thứ đối phương.
Có loại người tên là thánh mẫu, mới đầu lúc xem nội dung «Tầng mây màu đen», có người bình luận điện ảnh lặng lẽ viết ra chữ này trên quyển sổ mình mang theo tùy thân. Nhưng mà lại xem chốc lát, hắn ta liền gạch hai chữ này.
Của người phúc ta, không có điểm mấu chốt nguyên tắc, đó mới là thánh mẫu.
Ôm lòng khoan dung với thế giới, đây là dịu dàng.
Khi khán giả hứng thú nồng đậm xem được một giờ, nội dung đi tới một điểm rẽ: Lăng Tiêu đối với bài hát mình viết làm thế nào cũng không hài lòng, dường như gặp bình cảnh. Ngày ấy hắn một mình ở trong phòng thu âm một buổi chiều, lúc rời đi, trong hành lang trống rỗng chỉ còn lại có một mình hắn, an an tĩnh tĩnh đi tới.
Sau đó, rốt cuộc hắn gặp được bạn thân và đồng bọn cả đời này của mình.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ khắc sâu của Tần Trình xuất hiện trên màn hình lớn, vô số fan đều kích động nắm thật chặt nắm tay, rất nhiều fan hao hết tâm tư mới lấy được một tấm vé xem suất chiếu đầu tiên lại càng lôi kéo nhau, hưng phấn đến thiếu chút nữa hô to ra tiếng.
Phim chấm dứt trong tiếng mục sư thương tiếc, mây đen che khắp không trung, không khí buộc chặt khiến người ta thở không nổi. Vô số tai to mặt lớn giới giải trí sôi nổi đến nơi, đứng ở trước mộ bia người đó, mặc lễ phục màu đen, cầm ô màu đen, đưa hắn đoạn đường cuối cùng.
“… Cậu ấy mang đến cho chúng ta âm nhạc động nhân nhất, ghi khắc cậu ấy, Lăng Tiêu.”
Khi lễ tang này chấm dứt, mây đen cũng vừa lúc tán đi. Tầng mây màu đen từ từ tan ra, một luồng ánh nắng xán lạn từ kẽ mây xuyên qua, chiếu sáng mảnh đất này. Các tân khách cất ô che màu đen đi, tầng mây màu đen che trong lòng mỗi người rốt cuộc cũng biến mất.
Ngày mai chung quy sẽ đến, đối với người đã mất đi, chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chính là hoài niệm.
Cùng với một giai điệu xa lạ chậm rãi, hình ảnh dần dần trở tối, bộ phim «Tầng mây màu đen» rốt cuộc chấm dứt.
Bộ phim tròn hai tiếng, đến đây vẽ dấu chấm hết. Rạng sáng hai giờ ngày chiếu đầu tiên, bộ phim điện ảnh này giao ra bài thi của mình với mỗi một khác giả, mà khán giả cũng sắp đưa lên một phần đánh giá cho nó.
Đoàn phim «Tầng mây màu đen» không cách nào biết tình huống ở rạp chiếu phim khác, nhưng mà trong rạp chiếu lớn thủ đô, khi phụ đề diễn viên thủ vai chạy lên, trong phút chốc, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay rộn rã. Trong tiếng vỗ tay ấy xen lẫn một chút tiếng nức nở, rất nhiều người xem đều một bên đỏ vành mắt, một bên cố gắng vỗ tay.
Đặc biệt nhóm đạo diễn đến đây cũng đều đứng lên chúc mừng Lương đạo, tiếng vỗ tay toàn trường vang lên tận ba phút đồng hồ đã vô hình nói với mỗi người, đánh giá của bọn họ với bộ phim điện ảnh này.
Dung Hủ đứng lên, chuyển động thân thể, ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua trên những khán giả ở đây.
«Tầng mây màu đen» là chìa khóa cậu mở ra cánh cửa giới điện ảnh Hoa Hạ, cái chìa khóa này mười phần nguy hiểm, vận dụng tốt thì tiền lời vô hạn, vận dụng không tốt, liền một lần sảy chân để hận nghìn đời. Mà hôm nay, rốt cuộc cậu chân chính mở cánh cửa này ra một cái khe.
Rạng sáng hai giờ đêm đó, rất nhiều khán giả bình thường xem phim xong không thể chờ đợi được mà lên mạng phát biểu cảm tưởng của mình, người bình luận điện ảnh cũng lập tức đăng nhập acc cá nhân, nhịn không được muốn đem một bụng lời muốn nói của mình phát biểu ra hết.
Buổi sáng bảy giờ, khi nhóm dân mạng thức dậy mở di động ra, tùy tiện lướt weibo, tieba, hạng nhất top search ngày đó liền chui vào mắt bọn họ: #Tầng mây màu đen#.
Hết chương 57