Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 7 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Cảnh khóc này của Diệp Kiều, ước chừng khóc đến lần thứ chín, mới khiến cho Quách đạo vừa lòng.
Tuy nói cảnh quay này càng về sau, chuyện duy nhất Dung Hủ cần làm chính là nhắm mắt lại giả chết, nhưng mà lúc Diệp Kiều khóc là ôm cậu thật chặt, cái loại khóc rống tê tâm liệt phế đó khiến Dung Hủ cũng cảm động lây, thậm chí bị đối phương chấn động đến trong tim cũng có chút đau.
Vừa quay xong cảnh này, trợ lý Đường Mộng Lam liền kéo vang pháo mừng, chúc mừng Dung Hủ hơ khô thẻ tre.
Ý tốt của Đường Mộng Lam đối với Dung Hủ biểu hiện ở các mặt, đến lúc này cũng còn nhớ việc chiếu cố cậu không có người đại diện, khiến Dung Hủ cũng có chút cảm động. Người phụ nữ này EQ thật sự là vô cùng cao, nghĩ đến việc còn trẻ đã có thể đi đến vị trí hiện tại, còn được Quách đạo khâm định thành “nữ chính duy nhất của «Tranh giành»”, chỉ có bề ngoài và diễn xuất là tuyệt đối không được.
Nhìn Đường Mộng Lam, nhìn nhìn lại Đổng Tranh ở một bên cách đó không xa mỉm cười với mình, đáy lòng Dung Hủ dần dần dâng lên một chút gợn sóng.
Vốn dĩ cậu vào giới giải trí, nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì kiếm tiền, rời khỏi cái nhà kia, sống cuộc sống bản thân muốn.
Đời trước cậu đã đạt tới đỉnh cao thế giới kia, lại đi về phía trước nữa ngay cả cậu cũng không biết còn có thể là cái gì. Nhưng hiện tại, thế giới này đối với cậu là mới vừa bắt đầu! Hoàn toàn là địa cầu khác biệt, hoàn toàn là những người khác biệt, cậu còn chưa có đi chinh phục giới giải trí thế giới này, sao có thể chỉ xem đóng phim như công cụ kiếm tiền, đây càng là sự nghiệp của cậu!
Bỗng giật mình, một luồng hờn dỗi ngăn ở trong lòng Dung Hủ hồi lâu chậm rãi tiêu tán.
Khi Đường Mộng Lam tới đưa tiền lì xì an ủi cho Dung Hủ, kinh ngạc phát hiện bạn nhỏ này giống như thay đổi một chút. Cô cười tủm tỉm đem tiền lì xì nhét vào trong tay Dung Hủ, ngoài miệng nói “mấy cảnh diễn cuối cùng thật sự là vất vả, Diệp Kiều ôm chặt như vậy, bọn tôi ở bên cạnh nhìn đều lo lắng cậu có thể bị hắn bóp chết hay không”, nhưng mà sau khi xoay người, Đường Mộng Lam lại hỏi tiểu trợ lý: “Dung Hủ làm sao vậy?”
Tiểu trợ lý kinh ngạc hỏi: “Dung Hủ có sao hả? Không phải là giống như trước đây sao?”
Đường Mộng Lam lắc đầu: “Cảm giác thay đổi chút gì đó khó hiểu… So với trước khi hơ khô thẻ tre, trở nên càng đẹp mắt hơn một chút.”
Tiểu trợ lý: “…”
Kỹ thuật này của chị là một giây chỉnh dung hả? Còn có thể trong nháy mắt liền trở nên xinh đẹp?!
Sau đó Đổng Tranh cũng tới đưa tiền lì xì an ủi cho Dung Hủ, còn tự mình đưa một tấm danh thiếp cho cậu. Trên tấm danh thiếp bằng vàng chạm rỗng kia in một cái tên và một chuỗi điện thoại, đặc biệt là danh hiệu “người đại diện công ty Thiên cực Entertainment”, dưới ánh đèn sáng ngời phản xạ ra một đường ánh sáng lạnh.
Đổng Tranh cười nói: “Đây là danh thiếp người đại diện của tôi, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp duyên, nếu về sau có thể trở thành đồng môn sư huynh đệ, cũng không tồi.”
Dung Hủ mỉm cười nhận lấy.
Rất nhanh, chị Từ tổ trang điểm, anh Trần tổ đạo cụ, Vương phó đạo… đều nhất nhất tới đưa tiền lì xì an ủi cho Dung Hủ.
Vương phó đạo vô cùng bất mãn nói: “Vợ tôi cũng đưa cho cậu rồi, tôi còn phải đưa thêm một lần. Nếu không xem cảnh quay cuối cùng cậu diễn thật sự vất vả, tôi mới không đưa đâu.”
Dung Hủ dở khóc dở cười thăm dò: “Anh Vương, nếu không thì anh cất lại đi, em coi như đã nhận rồi?”
Vương phó đạo lập tức trừng thẳng mắt: “Thứ đã đưa đi rồi sao có thể lấy về, tôi mới không cần đâu!” Đang nói, người liền nhanh như chớp mà đi mất, khiến Dung Hủ bất đắc dĩ chỉ có thể lắc đầu.
Một cảnh chết diễn xong, tiền lì xì của Dung Hủ nhiều tới mức tay cũng không cầm hết. Một hậu cần đưa cho cậu một cái túi plastic, cậu cảm kích nói cảm ơn với đối phương, tiểu nữ sinh kia thế mà lại đỏ mặt, một bên đưa cho Dung Hủ một phần tiền lì xì, một bên mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu, đưa lên một cây bút và một quyển vở: “Nếu có thể… có thể giúp em ký tên không?”
Đối phương gắt gao ôm cậu, giọng điệu cưng chiều nói: “Sweetheart bé bỏng Dung Dung của dì, dì tới xem con, con chịu khổ rồi! Mau để dì nhìn xem, đầu của con bị đụng như thế nào? Tai nạn xe rốt cuộc có chuyện gì hay không? Sao lại mất trí nhớ? Tay con có gãy không, chân có gãy không? Có đau hay không! Sweetheart bé bỏng của dì, đau lòng chết dì!”
Dung Hủ: “…”
Loại tư thế bị đối phương ôm chặt vào lòng này ép cho ngực Dung Hủ nghẹn một trận, cậu dở khóc dở cười tùy ý đối phương ôm, còn thật sự không có cách nào từ trong trí nhớ tìm ra người kia là ai. Nhưng mà cậu cũng không dám tùy ý lộn xộn, lỡ như đối phương có quan hệ thực thân mật với cậu, nhận ra cậu không phải là nguyên chủ, vậy thì phiền phức sẽ rất lớn.
Trong đầu nhanh chóng tìm tòi, Dung Hủ vừa nâng mi, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người màu đen từ trên sofa từ từ đứng lên.
Người nọ chậm rãi xoay người nhìn về phía cậu, thời gian tựa như một thế kỷ, khi thấy rõ bên mặt của đối phương, đồng tử Dung Hủ phút chốc co rụt lại, trong lòng cũng chấn động mạnh một cái, lại không phát hiện, người nọ cũng lập tức cứng thân thể.
Người đàn ông tuấn mỹ vô trù cách ngắn ngủn mấy mét yên lặng nhìn Dung Hủ, gần như là trong nháy mắt nhìn đến cậu, hết thảy động tác của hắn liền dừng lại, chỉ biết nhìn cậu, dường như cũng sẽ chỉ nhìn cậu. Trong con ngươi thâm thúy sâu thẳm lắng đọng lại khiến người khác thấy không rõ màu sắc, mũi như đao tước, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt này hoàn mỹ đến mức tựa như điêu khắc tinh xảo từ thời kì phương Tây cường thịnh, từ bạch ngọc khắc thành, kiệt tác của thiên nhiên.
Khi người này hạ mắt, một luồng khí tràng cường đại nháy mắt nghiền áp xông đến, khiến tất cả mọi người không dám thở dốc.
Người nọ cứ như vậy yên lặng nhìn Dung Hủ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt lại ngay cả nháy cũng không nháy một chút, từ đầu đến cuối đều nghiêm nghiêm túc túc, tỉ mỉ mà nhìn.
Đúng lúc này, nữ sĩ ôm lấy Dung Hủ kia rốt cuộc buông lỏng cánh tay sắt của mình ra, vừa quay đầu lại, nói: “Còn không mau lại đây gặp em trai Dung Dung của con? Sweetheart Dung Dung nhà ta thật sự là chịu khổ, con không thấy sao, cũng gầy thành như vậy rồi! Không phải là con thường xuyên ở trong nước sao, con chính là chăm sóc em trai con như vậy hả?”
Lời này rơi xuống, người đàn ông đồ đen không vui nhíu mi, lại vẫn thành thật sải chân dài, đi đến trước mặt Dung Hủ. Chỉ là lúc đi, ánh mắt của hắn đều không có một chút chuyển động, vẫn như cũ gắt gao dừng ở trên người Dung Hủ, tất cả cảm xúc đều bị đặt ở đáy mắt tối đen, căn bản không cách nào nghiền ngẫm.
Nhìn chăm chú như vậy khiến Dung Hủ nhấp môi, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Quý phụ xinh đẹp kia dường như hết sức bất mãn hành vi của người đàn ông, bà liếc mắt nhìn đối phương một cái, lại xoay đầu lại nhìn về phía Dung Hủ: “Dung Dung sweetheart, trước kia là dì không tốt, dì bận, không chú ý tới chuyện của con. Về sau nếu con có bất cứ chuyện gì con liền trực tiếp tìm nó, nếu nó dám mặc kệ con, dám không tốt với con, con liền nói cho dì! Dì giúp con đánh nó!”
Hết chương 7
Tiểu kịch trường:
Rất nhiều năm sau.
Dì: Dung Dung sweetheart, con tới nơi này không phải là do tên kia lại ức hiếp con chứ? Con nói với dì, dì giúp con đánh nó!
Dung Dung:… Dì, chúng con ở bên nhau.
Dì:… lỗ tai dì không quá tốt, nó ăn hiếp con thế nào?
Dung Dung:…… Dì, chúng con ở bên nhau!
Dì: nó thế mà lại dám ăn hiếp con ăn hiếp đến tận trên giường hả! Đánh chết nó!!! (╬▔ 皿 ▔)
Dung Dung: _(:з” ∠)_