Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 73 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Trận phúc lợi mắt từ trên trời giáng xuống này chỉ duy trì ba phút đồng hồ, liền ngừng lại.



Dung Hủ vươn tay cầm lấy quần áo đặt bên dưới điện thoại, không có quần áo chống đỡ, di động liền thành thành thật thật nằm trên bồn rửa tay trơn nhẵn. Nhất thời, bên kia bờ đại dương, trên màn hình di động của người đàn ông chỉ còn lại có một vùng… trần nhà trắng bóng.



Tần Trình: “…”



Dung Hủ rất nhanh mặc xong quần áo, chà lau tóc. Chờ cậu chỉnh lý thỏa đáng hết thảy, cậu lại cầm di động trên bồn rửa tay lên, liền thấy Tần Trình vẻ mặt bình tĩnh lật xem kịch bản, dường như cũng không có nhìn di động.



Dung Hủ cười lên tiếng nói: “Tôi xong rồi. Tần Trình, đêm nay anh tìm tôi có chuyện gì?”



Nghe được giọng Dung Hủ, người đàn ông mặt không đổi sắc đặt kịch bản đã sớm lật mấy trăm lần ở trong tay sang một bên, nhìn về phía màn hình di động. Chỉ thấy trên màn ảnh rộng lớn, thiếu niên trắng nõn tuấn dật đang một tay lau tóc, khăn lông màu trắng làm nổi bật hai má hơi hơi phiếm hồng, làn da trắng đến độ có chút trong suốt, hai mắt đen bóng, lóe ánh nước thản nhiên.



Tần Trình hơi hơi nhếch môi, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi ngã đau không?”



Không ý thức được đối phương cũng không có trả lời vấn đề của mình, Dung Hủ cười nói: “Không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời không đứng vững.”



Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nói rằng: “Tôi nhớ rõ kế Tượng Sơn có một bệnh viện, nếu cậu có chỗ nào ngã bị thương, có thể đi nhìn xem. Hôm nay là nghi thức khởi động máy của «Mê thành» hả?”



Dung Hủ cầm di động đi vào trong phòng ngủ, vừa gật đầu hồi đáp: “Ừm đúng, hôm nay mới vừa khởi động máy.”



“Có diễn viên tôi quen không?”



Dung Hủ đặt điện thoại ở trên giường, mình thì cúi người tìm kiếm băng cá nhân, vừa suy tư hồi đáp: “Diễn viên anh quen hả? Tôi cũng không biết. Anh quen Bách Tích Văn không… A đúng, còn có Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề.”



Giới giải trí ở mặt ngoài nhìn như hài hòa, nhưng bên trong lại có phân chia giai cấp nghiêm khắc. Cái gọi là địa vị đè chết người, đại minh tinh địa vị cao, trọng lượng lời nói đương nhiên liền nặng hơn tiểu minh tinh. Nói ví dụ như Tần Trình, hắn chưa bao giờ đóng phim truyền hình, tiếp xúc khẳng định đều là minh tinh giới điện ảnh, hơn nữa minh tinh có thể đối diễn với hắn, ít nhất cũng là địa vị như Hạ Mộ Nhan.



Ở bất luận một lễ trao giải nào, loại ảnh đế ảnh hậu như bọn họ đều là vài người đếm ngược lên sân khấu, xem như áp trục.



Đương nhiên, có một vài diễn viên đang hot ỷ vào nhân khí mình cao, cũng sẽ ra vẻ ngôi sao, cố ý đi muộn trở thành người cuối cùng lên sân khấu, diễu võ dương oai trong giới giải trí. Nhưng trên thực tế, loại minh tinh không đầu óc này đều đi không xa, tựa như Dung Hủ hiện tại đã hot đến ba ngày hai bận lên top search, cậu cũng không có cho là mình lợi hại hơn mấy người Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ.



Không đem nhân khí chuyển đổi thành tác phẩm và giải thưởng, liền không có địa vị chân chính.



Tìm trong chốc lát, Dung Hủ tìm được băng cá nhân của khách sạn trong ngăn kéo. Cậu xé mở, nhẹ nhàng dán trên ngón trỏ tay phải của mình, nơi đó rách một chút da, tuy rằng không có chảy máu, nhưng chỉ cần đụng nước, lại có một chút đau xót.
Ngay trước khi muốn cúp điện thoại, thiếu niên lại cười nói một lần: “Thật sự rất bảnh.”



Vành tai Tần Trình ửng đỏ: “… Ừm.”



Một cuộc điện thoại video vượt biển, gọi ước chừng ba giờ, rốt cuộc mới chấm dứt. Tần Trình bỏ điện thoại di động vào túi áo tây trang, yên lặng đi tới trước cửa kính sát đất của căn phòng, cẩn thận đánh giá cái caravat lam sẫm này. Hắn hạ mi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn một phút, hai phút…



Đúng lúc này, giọng Từ Tấn từ ngoài cửa truyền đến: “Sao còn không ra? Tần Trình, xế chiều đi quay cảnh cuối cùng, không phải là ngày hôm qua cậu yêu cầu đóng máy về nước sớm một chút sao, hiện tại còn không ra hả?”



Người đàn ông lập tức thu hồi tầm mắt, nâng bước mở cửa phòng ra.



Không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên mở cửa, Từ Tấn mãnh liệt ngẩn ra, tiếp đó tầm mắt liền rơi trên caravat của đối phương: “Ý, ngày hôm qua lúc xác định tạo hình cảnh cuối cùng, không phải cậu nói màu đỏ thẫm càng tốt sao, sao lại chọn cái này?”



Tần Trình thản nhiên quét nhìn hắn một cái: “Anh nhớ lầm, cái này tốt hơn.”



Từ Tấn: “… Cậu tưởng tôi bị ngốc sao?”



Tần Trình dừng bước đánh giá Từ Tấn một cái, trong ánh mắt đều là ý tứ “bị anh phát hiện rồi”, tiếp đó lại nâng bước rời đi.



Từ Tấn: “…” Ngày tháng thật sự không cách nào sống nổi!!!



Cùng lúc đó, Hoa Hạ cách nửa cái địa cầu, đúng là thời gian rạng sáng.



0h ngày hai mươi ba tháng năm vừa qua, ba giải thưởng phim truyền hình lớn của Hoa Hạ là giải Mẫu Đơn, giải Phi Thiên và giải Chuông Vàng, đồng thời công bố danh sách đề cử năm nay. Phần danh sách này tham khảo tất cả phim truyền hình chiếu trên đài truyền hình Hoa Hạ, cùng với các phim mạng chiếu công khai trên các trang web video lớn cả một năm vừa qua, cuối cùng mỗi giải thưởng kỹ thuật có tám đề cử, mỗi giải thưởng lớn có năm đề cử.



Trong tất cả đề cử giải thưởng, người thắng lớn của phim chiếu tuần rõ ràng chính là «Mai phục» phát sóng vào tháng mười một năm trước, mà người thắng lớn của phim chiếu ngày cũng theo lý đương nhiên chính là phim chế tác lớn «Tranh giành» có rating cao nhất trong năm qua.



Khi Dung Hủ thức dậy, vừa mở di động lên, liền nhận được một đống tin nhắn chúc mừng.



[ La Chấn Đào: tiểu Hủ, chúc mừng cậu! Hoắc Hi được đề cử nam phụ xuất sắc nhất giải Mẫu Đơn, Mặc Sĩ Diêu được đề cử nam phụ xuất sắc nhất giải Chuông Vàng. Cậu còn được đề cử người mới xuất sắc nhất giải Mẫu Đơn và giải Phi Thiên! ]



Hết chương 73