Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 75 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Ngọn đèn chói lọi đem phim trường chiếu sáng lên, nhân viên công tác tổ đạo cụ đang tiến hành kiểm tra cuối cùng. Diễn viên sắm vai thi thể đã sớm nằm trên đài giải phẫu, trên tay phải của hắn trực tiếp mang một cái màng đặc hiệu màu xanh lam. Lúc chỉnh sửa hậu kỳ, nhân viên công tác sẽ trực tiếp photoshop mất cánh tay hắn, xây dựng ra hiệu quả “bị hung thủ cắt đứt tay phải”.
Cảnh này là cảnh nhiều người, Dung Hủ, Bách Tích Văn, Nhâm Thư Chỉ và Mã Tề đều có phân cảnh.
Đối mặt anh trai chết thảm của mình, Nhâm Thư Chỉ sắm vai em gái Lý Tiêu tự nhiên là nước mắt giàn dụa, hận không thể lập tức bắt được hung thủ. So sánh ra, Dung Hủ phải biểu hiện ra hình tượng một giáo sư lãnh tĩnh lý trí, cậu sẽ thực bình tĩnh tiến hành phân tích hành vi tội phạm, vẽ ra một bức họa bước đầu của tội phạm.
Vì thế trong cảnh này, Lý Tiêu cực kỳ bi thương và Tiết Gia Triết lạnh lùng vô tình hình thành một đối lập rõ rệt, rất có lực trùng kích.
Tám cameras đặt ở mỗi một phương hướng, sau khi Viên đạo hô “Action”, Nhâm Thư Chỉ đứng ở chính giữa phim trường đột nhiên đau khổ khóc thành tiếng. Trong đôi mắt xinh đẹp kia, thuốc nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống, thuốc nước mắt chuyên dùng để diễn cảnh khóc làm cho hai mắt cô có một chút phiếm hồng, càng có vẻ bi thống tuyệt vọng.
Cô từ cửa phòng giải phẫu đi từng bước một đến gần bàn giải phẫu, làm người nhà của người bị hại, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai chết thảm của mình. Diễn xuất của Nhâm Thư Chỉ tuyệt đối không tính là quá tốt, nhưng mà đối với loại cảnh diễn mãnh liệt thế nay, cô diễn cũng coi như đúng chỗ: dù sao thì chỉ là biểu hiện ra bộ dạng nước mắt giàn dụa, cô chỉ cần gào khóc thảm thiết một phen, cũng có thể tính là qua cửa.
Mà nhân vật chính của cảnh này, là Dung Hủ và Bách Tích Văn.
Tiết Gia Triết và Đàm Dương Hiên đã sớm ở phòng giải phẫu, vị chuyên gia tâm lý học tội phạm ấy đeo bao tay màu trắng, vẻ mặt lạnh nhạt lật xem cánh tay bị đứt của người bị hại, cùng với vết đao ở ngực đối phương. Ánh mắt của y gần như vô tình, giống như không phải đang nhìn một nhân loại, mà là đang nhìn một đạo cụ.
Ngọn đèn màu trắng chợt lóe qua trong đôi mắt lạnh như băng của y, Tiết Gia Triết nâng mắt nhìn về phía Đàm Dương Hiên ở một bên.
Đàm Dương Hiên lập tức nghiêm túc hỏi: “Có phát hiện gì sao?”
Nhưng mà ngay sau đó, Tiết Gia Triết lại cười nhạt cong môi, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Giúp tôi đẩy kính mắt một chút.” Giọng y thanh lãnh sạch sẽ, so với tiếng khóc thét của Nhâm Thư Chỉ, càng có một loại khí độ hòa nhã thong dong.
Đàm Dương Hiên nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía hai tay Tiết Gia Triết từng chạm qua thi thể. Hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng giúp ông bạn học cũ của mình đẩy thẳng kính mắt.
Tiếp, Tiết Gia Triết tiếp tục quan sát thi thể đó.
Sau một lúc lâu, lúc Lý Tiêu ở một bên khóc đến không ra hình dạng, y mới tháo bao tay xuống, vừa đi về phía bồn rửa tay của phòng giải phẫu, vừa dùng giọng điệu lạnh nhạt nói rằng: “Vết đao ở ngực là vết thương trí mệnh, một đao mất mạng. Tôi không phải là pháp y, nhưng tay phải của hắn hẳn là bị cắt bỏ khi còn sống.”
Đàm Dương Hiên lập tức trả lời: “Phải, tay cắt bỏ trước, sau đó mới là vết thương trí mệnh ở tim.” Dừng một chút, Đàm Dương Hiên nhanh chóng bổ sung: “Trong bản kiểm tra máu của hắn, không có thành phần thuốc tê.”
Tiếng nước ào ào lập tức vang lên trong phòng giải phẫu, Tiết Gia Triết đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười kia khiến tiếng khóc của Lý Tiêu im bặt, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía y. Chỉ thấy thanh niên cao gầy đứng ở góc chết ngọn đèn, hơi hơi cúi người, nghiêm túc rửa sạch ngón tay của mình. Rõ ràng vừa rồi lúc đụng vào thi thể y đã đeo bao tay, nhưng hiện giờ, y vẫn tỉ mỉ rửa mỗi một ngõ ngách ngón tay, giống như ngay cả một chút tro bụi nhìn không thấy trong kẽ móng tay cũng muốn rửa sạch sẽ.
Đôi môi mỏng manh của y nhếch lên một độ cong khó phát giác, sau lưng chính là một thi thể không có nhiệt độ, nhưng y lại giống như cái gì cũng không phát hiện, trấn tĩnh bình thản đến độ giống như đang tham gia một bữa họp mặt.
Kịch bản đến chỗ này, Lý Tiêu mà Nhâm Thư Chỉ sắm vai thật sự đã phát giận với người đàn ông xa lạ ấy. Anh trai cô vô tội chết thảm, người này vẫn luôn lật xem vết thương của anh trai, y cũng chả phải pháp y, căn bản không có một chút tôn trọng với người chết, hơn nữa hiện tại thế mà y lại còn cười!
Nhưng mà kế tiếp, lời Tiết Gia Triết nói lại càng làm cô tức giận. Vị chuyên gia tâm lý học này vừa rửa tay, vừa nói: “Nếu chặt tay phải khi còn sống, còn không có tiêm thuốc tê, vậy khẳng định rất đau, người bị hại sẽ giãy dụa. Nhưng mà vết cắt bằng phẳng như thế, thực rõ ràng, phạm nhân đã sớm am hiểu hành động này —— chặt tay phải người khác, có tri thức y học nhất định, biết cấu tạo xương của người, có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất và phương thức dùng ít sức nhất, chặt tay phải người khác xuống.”
Lời nói ra, Tiết Gia Triết tắt vòi nước, giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, thể trọng thi thể này ít nhất trên 100kg, có thể tìm được khe hở giữa khớp xương từ trong tầng thịt dày như vậy. Rất thú vị.”
Lý Tiêu chậm rãi yên lặng, Đàm Dương Hiên lại hỏi: “Còn nữa không?”
Tiết Gia Triết xoay người: “Một đao mất mạng, không có vết thương thứ hai, có thể chứng minh cái gì?”
Tiếng bước chân im bặt.
Thiếu niên bỗng nhiên xuyên qua chỗ ngoặt này, rốt cuộc thấy được người đàn ông đứng ở cửa phòng, an tĩnh chờ đợi.
Hai mắt thiếu niên chậm rãi trợn to, trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ cao ngất. Hai tay của hắn cắm ở trong túi áo gió màu đen, dáng người đĩnh đạc, giống như một pho tượng hoàn mỹ, bình tĩnh yên lặng chờ ở cửa, nhẹ nhàng dựa vào vách tường. Nghe được tiếng bước chân, hắn hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện.
Ngọn đèn màu trắng từ đỉnh đầu người đàn ông tản ra, khiến mái tóc phản chiếu ra một vùng bóng mờ nhàn nhạt. Cặp mắt phượng thâm thúy kia giấu ở trong vùng bóng mờ ấy, lẳng lặng ngưng mắt nhìn thiếu niên, nghiêm túc cẩn thận mà nhìn.
Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, Dung Hủ kinh hãi nhìn Tần Trình, Tần Trình liền cúi đầu nhìn cậu.
Hai người đều ngưng mắt nhìn đối phương, ai cũng không nói chuyện trước. Một người là bị kinh sợ, một người khác lại dường như là đang hưởng thụ loại trạng thái này, Tần Trình mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mắt, chỉ có khóe môi lén cong lên tiết lộ tâm tình sung sướng của hắn giờ phút này.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Dung Hủ phục hồi lại tinh thần, cậu theo bản năng muốn hỏi đối phương sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng ngay khi cậu vừa mới mở miệng nói một chữ “anh”, đột nhiên! Liền nghe một tiếng bước chân cực nhẹ từ phía sau cậu vang lên.
Tiếng giày cao gót dẫm trên thảm trải sàn thật sự rất dễ dàng khiến người ta xem nhẹ, chờ đến lúc người này đi đến gần chỗ ngoặt, Dung Hủ mới chú ý tới đối phương. Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn lại, hai mắt phút chốc trợn to.
Tần Trình nhẹ nhướn mi, nhẹ giọng hỏi: “Sao…”
“Rầm!”
Căn bản không cho người đàn ông cơ hội mở lời, Dung Hủ trực tiếp nắm tay hắn, nhanh chóng phóng vào cửa, ào ào một phen đặt Tần Trình ở trên tường, chân trái móc một cái, vang lên một tiếng ầm thật lớn, cửa phòng liền đóng lại phía sau cậu.
Tần Trình kinh ngạc nhìn thiếu niên, chỉ thấy một tay Dung Hủ ấn cánh tay hắn, đặt hắn giữa vách tường. Rõ ràng lùn hơn mình nửa cái đầu, nhưng giờ phút này thiếu niên lại vẻ mặt ngưng trọng, quay đầu, mắt không hề chớp nhìn về phía cửa.
Tần Trình: “…”
Trầm tư một khắc, Tần Trình yên lặng dời tay xuống, nắm tay thiếu niên.
Cơ mà như vậy, Dung Hủ lại vẫn giống như không có phát hiện, vẫn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cửa.
Ánh mắt Tần Trình nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt thiếu niên, cuối cùng cũng nhìn về phía cửa. Hắn hơi hơi híp mắt, trong con ngươi sâu thẳm thâm trầm hiện lên một chút tối tăm, chỉ nghe ngay sau đó, tiếng gõ cửa thanh thúy chậm rãi vang lên.
Một giọng nữ mềm nhẹ cách ván cửa mỏng manh, thấp giọng cười nói: “Dung Dung, vừa rồi lúc ăn cơm, có phải cậu quên cầm di động không? Tôi đưa lại đây giúp cậu, cậu mở cửa giùm đi.”
Hết chương 75
Tần Tranh Tranh: ý, Dung Dung vách tường-don bảo bảo, xấu hổ xấu hổ (๑>ω<๑)
Dung Dung: (ngoài cửa có người, nhìn chăm chú)
Tần Tranh Tranh: ý, Dung Dung không phát hiện bảo bảo nắm chặt tay em ấy ~(≧▽≦)~
Dung Dung: (ngoài cửa có người, nhìn chăm chú!)