Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 78 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Đám người chật chội vây quanh phim trường, từ khe hở thỉnh thoảng lộ ra, có thể nhìn thấy một thiếu niên ôn hòa nhã nhặn. Cậu đeo một cái kính mắt gọng bạc, mặc một cái áo nhạt màu, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở giữa phim trường, nói lời thoại của mình.



Màu môi thật nhạt, dường như là cố ý che khuất màu sắc vốn dĩ của môi, có vẻ có vài phần đạm bạc tái nhợt. Ánh mắt bị thấu kính che chắn, người khác nhìn không rõ vẻ mặt chân chính của cậu, nhưng mà độ cong cười như không cười của khóe môi, lại làm người ta cảm thấy tính tình người này có lẽ có vài phần lạnh nhạt.



Trưởng thành, nội liễm, thâm trầm, tinh anh.



Bước chân Tần Trình chậm rãi dừng lại, cách ba lớp người, từ xa xa nhìn Dung Hủ giữa phim trường.



“Tần tiên sinh?” Nhân viên dẫn Tần Trình vào đoàn phim nhỏ giọng dò hỏi.



Tần Trình quay đầu nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng gật đầu: “Cám ơn.”



Nhân viên kia lập tức lắc đầu: “Không cần không cần, chỉ là tiện đường. Cái đó… có thể cho tôi một chữ kí không?”



Rất nhanh, phân cảnh ấy liền kết thúc.



Thợ trang điểm bước nhanh vào phim trường bổ trang cho các diễn viên, Dung Hủ thì vừa hạ mắt để thợ trang điểm quẹt quẹt vẽ vẽ trên mí mắt và trên môi mình, vừa nhìn kịch bản. Tuy rằng cậu đã sớm thuộc toàn bộ lời thoại, nhưng cậu chưa bao giờ dám tự đại, lúc ở đoàn phim, có thể xem kịch bản thêm chốc lát liền xem thêm chốc lát, như vậy mới có thể cam đoan sẽ không phạm sai lầm.



Ngay khi cậu nghiêm túc xem kịch bản, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao. Dung Hủ nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy bảy tám nhân viên nữ đều nhanh chóng chạy về một hướng, thậm chí còn có vài nhân viên nam cũng lộ vẻ mặt kích động, châu đầu ghé tai nói chuyện.



Cách hơi xa, Dung Hủ nghe không rõ bọn họ nói gì, lúc cậu cau mày suy tư, La Thiến lại đột nhiên đi tới, hưng phấn nói rằng: “Tiểu Hủ, Tần Trình thế mà lại đến! Hình như đang nói chuyện với Viên đạo đấy.”



Hai mắt hơi hơi trợn to, chỉ trong tích tắc, Dung Hủ liền bình ổn vẻ mặt, cười nói: “Tần Trình đến ư?”



La Thiến chợt nhớ ra: “Đúng vậy, tiểu Hủ, không phải cậu từng hợp tác «Tầng mây màu đen» với Tần thần sao, các cậu hẳn là rất quen thuộc, cần tôi đi kêu giúp cậu không?”



Cảnh phải quay xế chiều hôm nay đều là cảnh của Dung Hủ, nói cậu là người bận nhất trong đoàn phim ngoại trừ Viên đạo, cũng không quá.



Nghe La Thiến nói, Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, La Thiến liền mang vẻ mặt kích động nhanh chóng rời đi —— về phần cô rốt cuộc chỉ đơn thuần muốn giúp Dung Hủ chào hỏi người quen cũ, hay là muốn đi nhìn thần tượng của mình, vậy cũng chỉ có chính cô biết.



Vài thợ trang điểm bên cạnh cười nói: “Thiến Thiến kích động thành như vậy, nhất định là muốn đi nhìn nam thần.”



“Đúng vậy, đây chính là Tần Trình, có cô gái nào không thích?”



Nghe vậy, Dung Hủ cười nhẹ nói: “Chị tiểu Thiến rất thích Tần Trình sao?”



Nhân duyên của Dung Hủ trong đoàn phim luôn không tồi, tính tình rất tốt cũng rất dễ nói chuyện, khi ở chung với nhân viên công tác cũng không có làm giá. Vì thế thợ trang điểm ấy nhìn về phía Dung Hủ, nói rằng: “Có cô gái nào không thích Tần Trình sao? Ha ha, Dung Dung, chúng tôi cũng rất thích cậu, cậu cũng rất bảnh.”



Dung Hủ nở nụ cười, vẻ mặt đứng đắn nói rằng: “Nhưng mà chị Tiểu Thiến cũng đã có nói, nam thần lớn nhất trong lòng cô ấy là em.”



Những thợ trang điểm đó đều lớn tuổi hơn Dung Hủ, tuổi nhỏ nhất cũng có thể làm dì của cậu. Các cô nhìn dáng vẻ Dung Hủ nghiêm túc đứng đắn, đều nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, chỉ cảm thấy dáng vẻ cậu nghiêm trang chững chạc vừa đáng yêu vừa thú vị.
Hai người định rời khỏi thác nước này, nhưng mà vừa mới đi đến một nửa, liền nhìn thấy một nhân viên của thành điện ảnh. Nhân viên kia nhìn thấy Tần Trình và Dung Hủ, kích động muốn kí tên và chụp ảnh chung.



Chờ sau khi nghe bọn họ nói ý đồ đến, nhân viên đó cười nói: “Chỗ vừa rồi không phải là chỗ đẹp nhất của thác nước, để cho tiện quan sát thác nước, mấy ngày hôm trước có một đài ngắm cảnh vừa mới sửa xong, ngay ở bên kia, tôi dẫn hai người qua.”



Dung Hủ chần chờ một khắc, liền đồng ý đề nghị này.



Đài ngắm cảnh kia cũng không phải xa, ngay ở ngoài một trăm mét, có điều bởi vì bị nhánh cây rậm rạp che lấp, trong lúc nhất thời Dung Hủ và Tần Trình mới không phát hiện. Đài ngắm cảnh này là dùng gỗ dựng thành, cách thác nước càng gần, nhưng rào chắn cao cao hữu hiệu ngăn đi khả năng rớt xuống thác nước, là một địa điểm ngắm cảnh vô cùng tốt.



Nhân viên công tác kia rất nhanh liền rời đi có việc, lúc hắn sắp đi, cầm di động viết vài chữ cho Dung Hủ: [ nơi này âm thanh rất lớn, nói chuyện không nghe được. ]



Nhìn thấy hàng chữ này, Dung Hủ thử hô tên Tần Trình vài tiếng. Nhưng mà rõ ràng người đàn ông ấy ở ngay bên cạnh cậu chụp ảnh, lại không hề quay đầu lại, giống như thật sự không nghe thấy.



Sau khi phát hiện bí mật này, Dung Hủ cũng đánh một hàng chữ, đem sự việc nói cho Tần Trình.



Người đàn ông kinh ngạc nhướn mày, hắn nói một câu, nhưng Dung Hủ chỉ có thể nhìn đến bờ môi của hắn đóng mở, hoàn toàn nghe không rõ hắn nói cái gì.



Chụp ảnh chốc lát, hai người liền định rời đi. Dung Hủ đi ở phía trước, Tần Trình đi ở phía sau cậu, đài ngắm cảnh làm bằng gỗ này vẫn có một chút ẩm ướt, tuy rằng không có khả năng ngã vào thác nước, nhưng nếu trượt chân cũng vô cùng không ổn.



Đi đi, Dung Hủ liền thả chậm bước chân, ngay khi cậu vừa mới bước tới bậc thang, tay cậu bỗng nhiên bị người giữ chặt. Cả người bị kéo quay đầu trở lại, Dung Hủ kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, lại thấy người đàn ông thanh lãnh ấy nâng mắt, nghiêm nghiêm túc túc ngưng mắt nhìn mình.



Sau lưng người này là thác nước chảy như bay, bọt nước tuyết trắng ào ào làm tóc hắn ướt nhẹp, ngưng tụ thành từng lọn, vắt trên cặp mắt phượng tối tăm thâm thúy kia. Ánh mắt của hắn an tĩnh đến dọa người, nặng trịch, cất giấu rất nhiều cảm xúc không biết, yên lặng ngưng mắt nhìn Dung Hủ.



Thời gian vào giờ khắc này giống như bị kéo dài đến một trăm năm.



Dung Hủ rõ ràng nhìn thấy, người đàn ông ấy hé môi, nhẹ nhàng nói với mình ba chữ.



Tiếng nước chảy kịch liệt rền vang che giấu hết thảy âm thanh, nhưng mà con ngươi thiếu niên đã từ từ trợn to.



Ba phút đồng hồ sau, hai người rời khỏi thác nước này, tiếng nước như sấm cũng càng ngày càng xa. Tần Trình vừa đi, vừa đem ảnh mới nãy mình chụp được gửi cho Lưu lão. Hắn vừa mới tải tất cả ảnh chụp lên, liền nghe giọng thiếu niên hơi khàn, nhẹ nhàng hỏi: “Tần Trình, vừa rồi anh nói gì với tôi sao?”



Bước chân tức khắc ngừng lại, người đàn ông cất điện thoại về túi, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Tôi bảo cậu cẩn thận một chút, chú ý dưới chân trơn.”



Những lời này nói xong, thiếu niên lại đột nhiên dừng bước, người đàn ông xoay người nhìn cậu.



Chỉ thấy dưới ánh chiều tà sắp xuống núi, thiếu niên đắm chìm trong một vùng kim quang xán lạn. Cậu hơi hơi cong mắt, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo một niềm bất đắc dĩ, nâng khóe môi, tựa như tơ liễu dịu dàng nhất trong làn gió xuân, nhẹ nhàng phất qua hồ nước sóng biếc dập dờn bồng bềnh.



“Anh nói… thật sự là vậy sao?”



Hết chương 78