Cự Tinh Vấn Đỉnh
Chương 88 :
Ngày đăng: 20:47 21/04/20
Hơi thở nhiệt liệt nóng bỏng quẩn quanh giữa mũi Dung Hủ, cậu cố gắng hôn trả lại người đàn ông bên trên, nhưng bị đối phương hôn đến choáng đầu hoa mắt, thậm chí không thể hô hấp, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe.
Thế giới đều bị đối phương cướp đi, môi nóng đến run lên, khoái cảm mỏng manh đánh sâu vào đại não Dung Hủ, khiến cậu có chút chóng mặt. Nụ hôn thứ nhất nếu tính là chuồn chuồn lướt nước, vậy nụ hôn thứ hai tuyệt đối là mưa rền gió dữ, Tần Trình điên cuồng mà đoạt lấy hết thảy thuộc về thiếu niên, mười ngón gắt gao chế trụ, giống như muốn ấn đối phương vào trong thân thể.
Hơi thở tươi đẹp mờ ám dần dần tràn ngập trong phòng khách rộng mở, rõ ràng Dung Hủ không uống rượu, nhưng cậu lại có một chút men say. Có lẽ là vị rượu nhàn nhạt trong miệng Tần Trình làm cậu bị xông mờ, chờ đến khi cái hôn chấm dứt, cậu đã híp hai mắt, mông lung mờ mịt nhìn người đàn ông phía trên.
Ánh mắt loang loáng, hơn cả ánh mặt trời.
Hai má thiếu niên nổi lên hai rặng hồng nhạt, cậu hơi hơi hé môi, nhẹ nhàng thở dốc, tiến hành một loại hấp dẫn đơn thuần nhất.
Hai tay Tần Trình nắm thật chặt tay Dung Hủ, ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn thiếu niên dưới thân, ngón tay chậm rãi chặt lại, môi cũng mím lên, thật lâu sau, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng khàn khàn gợi cảm: “Tiểu Hủ…”
Âm thanh này quả thực là độc dược mê người, Dung Hủ nâng mắt, ngây thơ nhìn Tần Trình, dường như không rõ đối phương đang nói cái gì. Nhưng mà nhiệt độ cơ thể cậu lại dần dần bay lên, ngưng mắt nhìn con ngươi sâu thẳm của người đàn ông, hai người đồng thời thở dốc, ai cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt Tần Trình theo mắt phượng hẹp dài của thiếu niên chậm rãi trượt xuống, trượt đến cánh môi bao hàm ánh nước, trượt đến xương quai xanh cao thẳng yếu ớt, xuống chút nữa, lướt qua vòng eo tốt đẹp bị áo ngủ che ở chỗ sâu, lướt qua cặp chân thẳng tắp thon dài.
Chau mày, Tần Trình nhắm hai mắt lại, thật lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không… tiểu Hủ?”
Đáp lại hắn, là Dung Hủ nâng người lên cho một cái hôn khẽ.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp nhu hòa, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thuần thiện ôn hòa.
Đây chính là câu trả lời.
Cái hôn này khiến thân thể Tần Trình đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn người mỉm cười với mình, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc, cuối cùng nhẹ nhàng hít một tiếng, cúi người xuống, hạ xuống một cái hôn trên đôi môi mềm mềm kia.
Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến độ khiến hai người đều có chút say mê, không có cuồng bạo cướp đoạt, Tần Trình thành kính hôn thiếu niên mình yêu nhất, mềm nhẹ mà hôn bờ môi cậu, cảm nhận hương trái cây ngọt ngào.
Xao động vừa rồi theo thời gian từ từ bình ổn, Dung Hủ dường như cũng đã nhận ra cái gì đó. Tần Trình buông tay cậu ra, ôm eo cậu, cậu cũng giơ tay lên ôm người đàn ông ấy. Sofa không lớn, chứa hai người đàn ông không khỏi có chút chật chội, nhưng bọn họ lại gắt gao dán vào nhau, nhắm hai mắt, thật chú tâm hôn đối phương.
Sau một hồi, Tần Trình từ trên sofa đứng dậy, ôm lấy Dung Hủ, ôm vào phòng của cậu. Vốn dĩ Dung Hủ còn muốn xuống dưới tự mình đi, nhưng người đàn ông lại nhăn chặt mày: “Vốn nghĩ rằng sau khi em thấy tin nhắn thì đã đi ngủ, không ngờ vẫn luôn chờ anh.”
Dung Hủ lập tức ngơ ngẩn, lúc này mới phát hiện, điện thoại di động của mình đã sớm hết pin, đại khái là Tần Trình đã sớm nhắn tin về.
Tần Trình thật cẩn thận đặt Dung Hủ ở trên giường, giúp cậu kéo chăn, lúc gần đi, hắn vừa mới xoay người, tay phải bỗng nhiên bị người giữ chặt. Tần Trình kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên giường, Dung Hủ mỉm cười, giọng hơi khàn hỏi: “Lần trước anh đột nhiên ngồi ở trên bàn trà, là bởi vì muốn hôn trộm… muốn hôn em sao?”
Tần Trình: “!!!”
Vành tai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lập tức đỏ lên, Tần Trình đơ cái mặt mo, nghiêm túc nói rằng: “Không có.”
Dung Hủ khẽ nhướn mi, cười nhạt nói: “Ừm đúng, em nhớ hình như là anh… muốn lấy đồ, mới ngồi trên đó nhỉ?”
Tần Trình bình bình tĩnh tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Ngay sau đó, liền thấy thiếu niên cười khẽ ra tiếng: “Ý, em nhớ lầm, lần trước anh nói là ngồi ở trên đó chơi di động.”
Tần Trình: “…”
La Chấn Đào không nghĩ quá nhiều, trực tiếp lái xe đưa Dung Hủ đến sân bay, La Thiến đã chờ trong sân bay, lần này vẫn là do La Thiến đến đoàn phim chăm sóc Dung Hủ, La Chấn Đào tiếp tục ở lại thành phố B bận chuyện khác. Khi La Thiến nhìn thấy Dung Hủ, cũng kinh ngạc hỏi có phải cậu bị cảm không, thiếu niên vẫn bình tĩnh mỉm cười, mặt không đỏ tim không đập loạn đáp: “Phải, bị cảm.”
Ngày hôm sau, khi Dung Hủ nhìn thấy La Thiến tự mình làm canh giải cảm, cậu chỉ có thể: “…”
La Thiến nhiệt tình nói rằng: “Tiểu Hủ, cậu phải đóng phim, thuốc cảm có tác dụng phụ, cũng không tốt. Bà nội tôi là một bác sĩ trung y, tổ truyền, canh thuốc này tôi đã uống từ nhỏ, dùng đặc biệt tốt, cậu nhanh thử xem!”
Dung Hủ: “…”
Cái gọi là tự làm bậy không thể sống, trước khi uống hết canh thuốc đắng chát đêm nay, Dung Hủ lén chụp một tấm hình, gửi cho người đàn ông nào đó.
Rất nhanh, Tần Trình hồi âm lại: [?]
Thiếu niên khí định thần nhàn trả lời: [ gần đây học một chiêu, lần sau về nhà, làm cho anh uống. ]
Nhìn đến hàng chữ này, ánh mắt Tần Trình khẽ nhúc nhích, dừng lại thật lâu trên hai chữ “về nhà”.
[ Tần Trình: được. ]
Chuyện giải thưởng Phi Thiên tăng vọt duy trì tròn hai ngày, hai ngày sau, tin tức xã hội liền hấp dẫn sự chú ý của dân mạng, trận phong ba trao giải do Tần Trình và Dung Hủ dẫn phát ra, rốt cuộc vẽ dấu chấm hết.
Cùng lúc đó, «Mê thành» quay phim cũng dần dần kết thúc, về phần đoàn phim «Trang hoa la», bọn họ không có mời họp báo công khai nghi thức khởi động máy, cũng không lộ ra một chút tiếng gió nào với bên ngoài.
Tất cả fan đều không biết, Lưu lão xa cách nhiều năm, lần thứ hai hợp tác với Tần Trình, quay một bộ phim lớn.
Sau hai tuần cuối tháng năm, Dung Hủ ở thành phố S tham gia lễ trao giải Chuông Vàng. Lúc này, trao giải cho cậu không còn là Tần Trình, mà là một vị thị đế nổi tiếng uy tín lâu năm trong giới. Đối phương trịnh trọng đem chiếc cúp nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trao vào tay cậu, lúc ôm chúc mừng cậu, còn hiền lành cười nói: “Tôi từng xem «Tầng mây màu đen», cố lên.”
Dung Hủ khẽ kinh ngạc, tiếp đó cười khẽ, lễ phép đáp: “Cám ơn ngài.”
Người mới có thực lực tất nhiên sẽ được người khác coi trọng và tôn trọng, bạn tôn trọng người khác, người khác cũng sẽ tôn trọng bạn. Bạn tôn trọng tác phẩm, vậy bạn sẽ được người khác tôn trọng. Trong giới tất nhiên có loại tiểu nhân muốn chạy đường ngang ngõ tắt như Hàn Dương Hạo, Đặng Dật Văn, nhưng người chân chính cố gắng lại càng nhiều.
Giải Chuông Vàng chấm dứt lại khiến Dung Hủ chiếm được một sóng nhiệt độ mới, nhưng mà khi lễ trao giải chấm dứt, màn đêm buông xuống, cậu liền trực tiếp về đoàn phim. Ngày hôm sau, «Mê thành» quay phân cảnh cuối cùng.
Mã Tề, Nhâm Thư Chỉ từ hai ngày trước đã đóng máy rời đoàn, trong số các diễn viên chủ yếu, chỉ còn lại Dung Hủ và Bách Tích Văn còn chưa đóng máy.
Tờ mờ sáng, Dung Hủ đạp bóng đêm đi tới đoàn phim, nghiêm túc nghiên cứu mấy cảnh phim cuối cùng. Mà cậu cũng không chờ bao lâu, Bách Tích Văn cũng đội bóng đêm tới đoàn phim. Khi hai người chạm mặt, Bách Tích Văn kinh ngạc nhìn Dung Hủ, Dung Hủ lại cười phất tay với hắn, nói: “Muốn tới đối diễn không?”
Bách Tích Văn lập tức gật đầu: “Được!”
Diễn viên nghiêm túc cố gắng sẽ được tất cả mọi người tôn trọng, chẳng hạn như Dung Hủ, chẳng hạn như Bách Tích Văn.
Mà lúc này, Dung Hủ cũng không biết, trong thành điện ảnh Hoành Điếm xa xôi, một đoàn phim chế tác lớn cũng đã khởi công.
Cũng chính hôm nay, cảnh quay buổi sáng vừa mới vẽ một dấu chấm hết, Lưu lão liền nhận được một cú điện thoại. Vừa nghe giọng nói trong điện thoại, lão gia tử kéo khóe miệng, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu: “Hắn thế mà lại là người như vậy? Vậy sao cậu không nói sớm! Phần tử phản Hoa sao có thể vào đoàn phim của tôi, cậu quả thực làm thúi mặt tôi! Bây giờ lập tức tìm diễn viên lại cho tôi, hẹn diễn!”
Hết chương 88