Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 96 :

Ngày đăng: 20:47 21/04/20


Vẫn là trợ lý của Tần Trình lái xe, Tần Trình mở cửa, nhẹ nhàng đặt thiếu niên ở chỗ ngồi sau xe. Chờ hắn lại từ bên kia mở cửa đi lên, vừa mới chui vào nửa thân thể, liền đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu niên đã tỉnh táo lại.



Đèn đường mờ nhạt từ cửa xe Tần Trình chưa đóng lại chiếu vào, chiếu sáng hai má trắng nõn ửng hồng của Dung Hủ. Dù sao vẫn là uống vài ly rượu, hai má Dung Hủ có chút đỏ nhạt, trong mắt cũng mang theo chút sương mù, khó nén vẻ say rượu.



La Thiến đột nhiên kinh hô: “Ý, tiểu Hủ, không phải là cậu say rượu sao? Sao đột nhiên…”



Dung Hủ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cậu chuyển mắt nhìn Tần Trình một cái, tiếp đó lại nhìn về ghế phó lái, cười nói với La Thiến: “Chị tiểu Thiến, nếu tôi không giả say, chị đoán Lưu lão còn có thể chuốc tôi thêm mấy ly? Tôi có nhìn thấy, chỗ ông ấy còn có năm sáu bình rượu trắng chưa khui lận.”



Nghe vậy, La Thiến nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc lâu mới mỉm cười: “Tiểu Hủ, cậu thật xấu.”



Tần Trình lên xe, bốn người đi về khách sạn.



Dung Hủ và Tần Trình khác nhau, tư lịch của cậu không dày, lại trẻ tuổi, nhân duyên ở đoàn phim rất tốt, người mời rượu cậu đặc biệt nhiều. Hơn nữa đêm nay là tiệc đóng máy tổ chức cho cậu, nếu thật sự bảo Dung Hủ ở tới sau nửa đêm, cậu cũng không biết mình sẽ uống bao nhiêu rượu, ngày hôm sau khẳng định choáng đầu hoa mắt.



Mắt thấy Lưu lão lại tới mời rượu, còn mang bộ dạng không say không về, Dung Hủ tự nhiên trực tiếp lựa chọn: giả say. Cậu cũng không phải thiếu niên tốt thành thật thẳng thắn thời đại mới, giả say không hề có áp lực tâm lý.



Có điều nói thì nói như vậy, nhưng sau khi đến bãi đỗ xe khách sạn, Dung Hủ còn chưa có xuống xe, đột nhiên nghe giọng của vài nhân viên đoàn phim —— có vài nhân viên nữ cũng rời tiệc rượu trước, về khách sạn.



Trong phút chốc, Dung Hủ quay đầu, lại nhìn người đàn ông bên cạnh.



Đôi mắt Tần Trình bao phủ dưới bóng mờ trong xe, thiếu niên nhẹ nhàng cong môi, hắn liền hiểu rõ mà nhíu mày. Tiếp đó, Tần Trình xuống xe trước, đi đến bên kia mở cửa xe. Vừa mới mở ra, liền thấy thiếu niên tuấn tú xinh đẹp đó lại nhắm mắt bắt đầu giả say.



Trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ và cưng chiều, Tần Trình vươn tay bế thiếu niên lên một lần nữa.



Cách đó không xa, vài nhân viên công tác nhìn thấy cảnh này, sôi nổi kinh sợ, nhỏ giọng nghị luận.



“A, hình như Dung Hủ thật sự say nha. Người ta dù sao cũng là con nít, đám đại lão gia kia cũng quá đáng rồi.”



“Còn không phải sao, tôi nhìn thấy lão Triệu mời Dung Hủ người ta hai ly lận đó.”



“Tần Trình thật sự là rất quan tâm Dung Hủ, quan hệ của bọn họ thật tốt, thật không hổ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”



Những âm thanh đó dần dần đi xa, Tần Trình ôm Dung Hủ vào thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra, thiếu niên liền lặng lẽ đem khuôn mặt cọ cọ trong ngực hắn, hô hấp ấm áp phất trên ngực Tần Trình, áo sơ mi mỏng manh mùa hè căn bản không ngăn được nhiệt độ.



Một giọng nói mỏng manh vang lên, thiếu niên dùng âm lượng chỉ có người đàn ông mới nghe được, thấp giọng cười nói: “Anh cố ý…”



Tần Trình thản nhiên hạ mắt, không nói một tiếng, giống như cái gì cũng không nghe thấy.



Dung Hủ chôn khuôn mặt càng gần một chút, hơi nóng từ trong miệng cậu thở ra phả lên ngực người đàn ông, mang theo cảm giác tê dại. ”Anh cố ý, muốn ôm em như vậy.”



Tần Trình tỉnh bơ cong môi, vẫn không có mở miệng.



Không bao lâu, liền tới tầng của tiểu trợ lý và La Thiến. Nhìn Dung Hủ rúc ở trong ngực Tần Trình, La Thiến do dự nhíu mày, cuối cùng vẫn nhịn không được nói rằng: “Tần thần… Tần tiên sinh, nơi này hẳn là không sao rồi, có nên để tiểu Hủ xuống tự đi hay không?”



Tần Trình hạ mắt nhìn La Thiến một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Có khả năng đụng phải những người vừa rồi.”



La Thiến còn muốn mở miệng tiếp, nói với đối phương là vừa rồi cô nhớ mấy nhân viên kia ở dưới mấy tầng. Nhưng nhìn ánh mắt thâm trầm sâu thẳm của người đàn ông, cô không tự chủ được mà ngậm miệng lại, chờ thang máy đi lên, cô mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “A! Vừa rồi quên nói, căn bản là không có khả năng đụng phải mà!”



Một bên, trợ lý của Tần Trình yên lặng nhìn cô một cái, kinh nghiệm mười phần xoay người rời đi.



Từ thang máy đi ra, Tần Trình một đường ôm Dung Hủ, đi tới tận cửa phòng cậu.



Nếu đã đến cửa, Dung Hủ tự nhiên muốn xuống, ai biết Tần Trình trấn định lãnh tĩnh nói một câu “nếu như bị người nhìn thấy, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ“, vì thế Dung Hủ chỉ có thể lại vùi mặt vào trong ngực người đàn ông, tiếp tục giả say.



“Thẻ phòng đặt ở chỗ nào?”



Dung Hủ thấp giọng nói: “Trong túi quần.” Nói xong, muốn vươn tay đi lấy.



Nhưng mà ngay sau đó, một bàn tay cực nóng nhẹ nhàng xoa đùi thiếu niên. Dung Hủ phút chốc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Tần Trình. Cậu nằm ở trong ngực người đàn ông, hai mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn đối phương, dường như là không thể tin được, người đàn ông đó thế mà vừa ôm mình, vừa… vươn tay sờ về phía… mông… ặc, cái chỗ kia!



Động tác nhẹ nhàng lấy thẻ phòng, Tần Trình thoáng không được tự nhiên duỗi tay, rốt cuộc quét mở cửa phòng.



Hắn ôm Dung Hủ, cất bước đi vào, chờ tích tắc cửa phòng đóng lại, Dung Hủ trực tiếp tránh khỏi cánh tay hắn, đứng trên mặt đất. Hai má vẫn ửng đỏ, lại giống như không chỉ là vì say rượu, bờ môi cậu hé mở, ngay cả ánh mắt cũng mang theo một chút xuân sắc, gắt gao trợn to, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt.



Tần Trình bình tĩnh thong dong hạ mắt, giống như không biết vừa rồi mình làm cái gì, ngược lại ngửa ra sau, tựa vào cửa phòng gỗ lim rắn chắc, cười nhạt nói: “Ừm, đến đây rồi, cuối cùng không cần lo lắng bị người khác thấy được nữa.”



Dung Hủ nén xuống nhiệt độ trên mặt, miễn cưỡng quên đi hành vi chấm mút trắng trợn vừa rồi của người đàn ông nào đó, trực tiếp đoạt đi thẻ phòng trong tay đối phương, xoay người chạy vào phòng tắm, khóa cửa, mở nước lạnh bắt đầu rửa mặt.



Một loạt động tác này như nước chảy mây trôi, trong tức khắc, thiếu niên thẹn thùng đã trốn vào phòng tắm.



Nhìn cảnh này, một lúc lâu, Tần Trình mới kịp phản ứng. Hắn nhịn không được thấp giọng cười hai tiếng, vừa định xoay người rời đi, nhưng ngón tay mới đụng tới nắm cửa, lại đột nhiên ngừng lại. Vì thế chờ Dung Hủ tắm rửa xong đi ra —— cậu quên lấy áo ngủ, chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng khách sạn cung cấp, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó tu hú chiếm tổ.



Nhìn Tần Trình ngồi ở trên giường mình chơi di động, Dung Hủ: “…”



Sau một lúc lâu, thiếu niên trấn định đi tìm áo ngủ, vừa hỏi: “Anh không đi sao? Em nhớ ngày mai anh còn phải quay mà.”



Tần Trình để điện thoại di động xuống, tầm mắt từ áo choàng tắm màu trắng từng chút một trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cẳng chân trắng nõn xinh đẹp của thiếu niên. Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cẳng chân thẳng tắp thon dài kia, thật lâu sau, giọng nói hơi khàn hồi đáp: “Không phải Lưu lão nói, sáng mai…” rốt cuộc Dung Hủ tìm được áo ngủ, Tần Trình dừng một chút, tiếp tục nói: “Sáng mai nghỉ.”



“À, như vậy hả.” Thuận miệng trả lời một câu, Dung Hủ theo bản năng chuẩn bị thay quần áo. Nhưng mà cậu vừa mới cởi dây lưng áo choàng, đột nhiên liền dừng động tác.



Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, người đàn ông nào đó đang không chuyển mắt nhìn mình chằm chằm.



Dung Hủ: “…” Một lát sau: “… Anh thật sự muốn nhìn như vậy hả?”



Giọng điệu Tần Trình bình tĩnh: “Anh không nhìn gì cả.”
Dung Hủ như có điều suy nghĩ nhìn cảnh này, nhỏ giọng hỏi: “Fan của anh hình như có chút sợ anh?”



Tần Trình nâng mắt nhìn mấy tiếp viên hàng không xinh đẹp đó một cái, bình tĩnh nói: “Từ Tấn truyền bá không ít tiếng ác cho anh ở bên ngoài.”



Dung Hủ tức khắc sửng sốt: “Tiếng ác? Tiếng ác gì?”



Tần Trình mặt không đổi sắc tim không đập loạn đáp: “Anh không dễ nói chuyện, không dễ ở chung.”



Dung Hủ: “…” Thứ cho cậu nói thẳng, cái này hình như thật sự không phải là tiếng ác, đây là sự thật.



Có điều chuyện này fan Tần Trình đã quen, tựa như thiên hậu nào đó giới ca hát, fan của cô vẫn luôn biết, thiên hậu nhà mình chính là tính cách đàn ông Đông Bắc, ngay thẳng hào phóng, ghét nhất là vòng vòng vo vo. Lúc ở trên sân khấu biểu diễn, nói biểu diễn liền biểu diễn, rất ít nói lời vô nghĩa, chỉ thích dùng tiếng ca để đáp ứng fan của mình.



Dung Hủ cũng đã từng thấy có minh tinh ở mặt ngoài hở cái là “tôi yêu fan của mình nhất“, “tôi tình nguyện vì họ mà tiếp tục cố gắng”, nhưng sau lưng, sinh hoạt cá nhân của minh tinh đó lại thực hỗn loạn, không chút để ý tới fan.



Có người không thích nói lời ngọt ngấy buồn nôn, nhưng bọn họ lại thật lòng thật dạ tôn trọng fan. Có người ngoài miệng nói thật dễ nghe, ở mặt ngoài cũng làm không tồi, nhưng trên thực tế căn bản là xem fan như công cụ kiếm tiền.



Nghĩ vậy, Dung Hủ nhẹ nhàng lắc đầu, đeo chụp mắt, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.



Mà bên kia, hai người bọn họ đều không chú ý tới, ba tiếp viên hàng không kích động cầm điện thoại, vẻ mặt hưng phấn nhìn Dung Hủ, ngẫu nhiên… mới nhìn nhìn Tần Trình bên cạnh.



Kỳ thật các tiếp viên đó không chụp ảnh chung với Tần Trình, nguyên nhân chủ yếu là do nhóm fan đều biết, Tần Trình là đại thần cao lãnh, không dễ thân cận lắm, không giống Dung Hủ, thường xuyên tương tác với fan. Mà một nguyên nhân khác chính là: các cô đều là fan Dung trung thành nhất! Cũng thích Tần thần không sai, nhưng thích nhất là Dung Dung!!!



Hiện giờ trên máy bay đã sớm có thể lên mạng, các tiếp viên hàng không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, không dám chụp ảnh, nhưng các cô lại kích động chia sẻ niềm vui của mình trong mấy diễn đàn bạn tốt riêng tư.



[ Dung Dung! Dung Dung! Tôi thế mà lại có thể nhìn thấy Dung Dung! Oa oa oa oa, tôi đây đời này đáng giá! ]



[ Tiểu Thanh cô quá kích động rồi, chưa nói chuẩn xác. Tôi cho mọi người biết nha, Dung Dung người thật đặc biệt đẹp, đặc biệt đặc biệt đẹp, đẹp hơn hình gấp vạn lần! Làn da đặc biệt tốt, mắt đặc biệt to, mặt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt nhỏ, còn nhỏ hơn tiểu Thanh cả vạn lần! A a a a, ẻm thật sự rất rất đẹp!!! ]



[Nào có, không phải chính cậu cũng chưa nói rõ ràng sao, tôi nói với mọi người nha, Dung Dung còn đặc biệt dịu dàng. Tôi còn chưa nói xin kí tên, đã cầm giấy và bút qua, chủ động giúp chúng tôi kí tên! Còn chụp ảnh chung với chúng tôi nữa QAQ! ]



Các tiếp viên không được lên chuyến bay này đều ghen tị đỏ mắt, vội vàng đặt câu hỏi trong nhóm ——



[Chỉ như vậy hả? Còn nữa không? Còn nữa không? Bọn này còn muốn nghe chuyện về Dung Dung! ]



Ba tiếp viên kia nhanh chóng hồi âm: [có có có! Mấy người biết không, hiện tại Dung Dung đang ngủ! Chụp mắt của ẻm siêu đáng yêu, là một con vịt nhỏ, vịt nhỏ vàng vàng! A, đúng rồi, tôi đi lấy một cái chăn lông cho Dung Dung, miễn cho ẻm bị điều hòa thổi lạnh. ]



Các tiếp viên đã sớm phát cơm xong, làm xong chuyện của mình, hiện giờ tiếp viên đó lại cầm thêm một cái chăn lông đi về phía Dung Hủ. Những tiếp viên khác lại không cảm thấy là cô ấy đang “tăng ca”, ngược lại đều hâm mộ ghen tỵ nhìn, chỉ hận vừa rồi lúc mình kéo búa bao, sao lại để thua.



Tiếp viên cầm chăn lông mềm mại, ngăn chặn hưng phấn trong lòng, đi đến bên cạnh Dung Hủ.



Thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp, đụng tới người thật mới biết, tính cách thiếu niên này thật sự rất tốt, đặc biệt dịu dàng.



Tiếp viên hàng không cầm chăn lông, chuẩn bị đắp lên cho Dung Hủ, nhưng cô vừa mới duỗi tay, lại nghe một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai mình: “Để tôi là được, cám ơn.”



Tiếp viên kia ngây ra, ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện. Lúc tầm mắt nhìn đến đối phương liền mãnh liệt khựng lại, tiếp viên hàng không theo bản năng gật gật đầu, chờ lúc kịp phản ứng, cô đã về tới phòng nghỉ, chăn lông cũng đã sớm giao cho Tần Trình.



[ a a a a a Tần thần thật sự rất bảnh! Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, vì sao tiểu Kỳ cậu thích Tần thần như vậy rồi. Ảnh thiệt bảnh thiệt bảnh thiệt bảnh mà, cảm giác không giống Dung Dung, đương nhiên tôi càng thích Dung Dung, nhưng vừa rồi… _(:з” ∠)_ tôi xuân tâm nhộn nhạo. A cũng không đúng, tôi đột nhiên cảm thấy, CP Trình Dung quả nhiên là có đạo lý, thật xứng… ]



Hành trình hai giờ ngắn ngủi, Dung Hủ ngủ một giờ.



Cậu đương nhiên không biết các tiếp viên hàng không lén lút nói chuyện phiếm, khi xuống máy bay, cậu cười cảm ơn tiếp viên đã lấy chăn cho mình. Tiếp viên đó vui sướng trợn to mắt, liên tục nói “không cần cảm ơn”, nhưng Dung Hủ lại cười nói: “Không nhờ Tần Trình nói tôi còn không biết, thật sự cám ơn bạn.”



Tiếp viên đó lại quay đầu nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người đàn ông ấy lúc này đã đeo kính râm lên, lạnh nhạt bình tĩnh đứng ở bên cạnh thiếu niên.



Một tuấn mỹ thanh quý, một tinh xảo xinh đẹp, nhìn hai người kia, tiếp viên hàng không mở to hai mắt, chờ sau khi hai người rời đi, mới nhịn không được nhắn tin trong nhóm: [ Trình Dung một vạn năm! Tôi muốn chèo thuyền Trình Dung, ai cũng đừng ngăn cản tôi! Tôi mặc kệ, tôi mới mặc kệ có phải bọn họ vừa vặn đụng nhau không, cũng mặc kệ có phải bọn họ vì quay phim mới cùng lên máy bay không, tôi cứ muốn chèo thuyền Trình Dung! A a a a!!! ]



Không tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, đây là đạo đức nghề nghiệp của mỗi tiếp viên hàng không.



Hành trình về thành phố B của Dung Hủ lần này không có nói với bất cứ ai, cậu và Tần Trình cùng đi ra từ lối đi VIP, tránh được đám người chen chúc ở sân bay thủ đô.



Ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ cực lớn chiếu xuống, đem bóng dáng thiếu niên kéo dài, nhẹ nhàng lay động trên mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Lối đi VIP cũng không có nhiều người, ngẫu nhiên có vài người dừng lại xin Dung Hủ và Tần Trình kí tên, cũng sẽ không phát ra âm thanh quá lớn, vô cùng yên tĩnh.



Bởi vì không đành lòng để một cô gái như La Thiến xách hành lý nặng như vậy, cho nên Dung Hủ tự kéo cái rương nặng nhất, để La Thiến kéo cái nhỏ. Tần Trình cũng kéo một cái, trợ lý tiểu Trương kéo hai cái. Vốn dĩ Tần Trình muốn đổi rương với Dung Hủ, nhưng Dung Hủ lại trực tiếp lắc đầu, nhướn mày nhìn hắn: sức lực em nhỏ hơn anh chắc?



Vì thế bốn người vừa đi, vừa nói chuyện. Trên cơ bản là La Thiến và tiểu Trương nghe, Dung Hủ nói.



Cậu mỉm cười nói với Tần Trình về tính toán của mình trong một tuần kế tiếp, dù sao cũng hiếm có được nghỉ ngơi, cho nên cậu định tụ họp với vài người bạn. Vừa vặn Đường Mộng Lam, Đổng Tranh, Du Tư Ngữ đều có thời gian, bọn họ liền hẹn nhau, hai ngày nữa tụ hội.



Tần Trình nghe vậy, môi mỏng khẽ cong: “Không có Diệp Kiều ư?”



Dung Hủ không nghĩ quá nhiều: “Ừm, Diệp Kiều đang quay, không có thời gian.”



Tần Trình hơi hơi gật đầu.



Hai người tiếp tục đi về phía trước, Dung Hủ còn nói tới phim mới của Hứa đạo, chỉ là đơn giản nói một câu, không nói ra đầy đủ nội dung phim. Nhưng mà lúc này, cậu vừa mới nói được một nửa, di động trong túi áo đột nhiên vang lên.



Bốn người dừng lại, chờ Dung Hủ nghe.



Nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, Dung Hủ hơi hơi nhíu mày, sau khi nhận điện thoại, trên mặt cậu lại đột nhiên hiện ra một tia kinh ngạc.



“Chú Đoàn?… Ngày mai? Cháu vừa lúc về thành phố B… Có chuyện gì không?”



Đầu kia điện thoại nói thật lâu, ý cười bên môi Dung Hủ dần dần tán đi, cậu hạ mắt, giọng điệu bình tĩnh “ừm” một tiếng, nói: “Được, cháu biết, ngày mai cháu sẽ trở về.”