Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 101 :

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Đối với ông chủ Kim mà nói, y tuyệt không tin chuyện duyên phận

quỷ dị gạt người gì đó. Lúc nhỏ, mỗi khi y muốn cái gì đó hoặc là món đồ chơi nào đó, phụ thân đại nhân và mẫu thân đại nhân luôn dùng mấy lời

thâm ý mà nói với y, thứ này rất quý, nếu con và nó có duyên phận, chờ

đến lúc nó giảm giá ba mẹ sẽ mua!



Vì thế, khi ông chủ Kim vẫn còn là một thằng nhóc shota, liền

không ngừng ngóng trông duyên phận tới, nhưng thực tế lại chứng minh một điều, duyên phận giữa y và đồ chơi ít đến đáng thương, hơn nữa lúc

duyên phận tới, y đã bắt đầu mong chờ duyên phận với món khác rồi.



Cho nên nói, Kim tiểu shota cho rằng, duyên phận gì gì đó, chỉ là cái rắm!



Nhưng lang bạt ở trong tận thế lâu như vậy, tại thời điểm kia,

Kim thuần thú sư từ một thằng nhóc hoàn toàn không tin vào duyên phận

lại cho rằng có lẽ duyên phận cũng đã xuất hiện ở một mức độ nào đó.



Trăm ngàn lần đừng xem thường một biến hóa nào đó, phải biết

rằng, muốn người theo thuyết vô thần tin tưởng vào chuyện mơ hồ nào đó,

vô luận tạo ra kết quả gì thì vẫn là một con người, là một người vô cùng bưu hãn cường đại!



Mà người Kim Dư gặp được kia, lại chính là một người vô cùng bưu hãn.



Lúc đó, bởi vì Kim Dư có mãnh thú phục tùng bên người, so với

người khác thì biết nhiều hơn một chút. Ví dụ như nơi nào an toàn, nơi

nào còn sót lại thức ăn và dự cảm được nơi nào sắp sửa phát sinh ra tai

nạn.



Khiến Kim Dư cảm thấy kinh sợ lại quỷ dị chính là, ngoại trừ lần đầu tiên y một thân một mình mang theo thú tìm địa điểm an toàn có thức ăn ra, ba mươi lần sau, những địa điểm an toàn y tìm thấy đều xuất hiện một người.



Lần đầu tiên hai người gặp mặt, đều có một biểu tình thực 囧 --



Lúc ấy trong phòng chỉ còn lại một cái bánh, hai người lại đồng

thời đến, cho nên đương nhiên cũng đồng thời tóm được cái bánh mì kia.



Lúc ấy, đám thú của Kim Dư còn nấp trong bóng tối chưa có đi ra, lại so sánh một chút, cái tên đối diện có khổ người cơ hồ lớn gấp hai

y, cho nên, rất là đương nhiên, Kim thuần thú sư bị người ta rống vào

mặt, uy hiếp trắng trợn. Phản ứng của Kim Dư cũng rất trực tiếp, sống

trong tận thế, sinh tồn vĩnh viễn là chuyện quan trọng nhất, huống hồ so với người kia, y càng tin tưởng vào nhóm thú đồng hành với mình hơn, vì thế, rất hiển nhiên, cái tên to con kia đã bị một hổ hai sói hai Tạng

Ngao và một con mèo uy hiếp.



Kết quả cuối cùng đương nhiên là Kim Dư no bụng, còn cái tên to con kia thì bụng đói.



Bất quá, cho dù hai người tranh đoạt thức ăn, nhưng vẫn rất ăn ý tự mình chiếm lấy một góc an toàn. Lãng phí thể lực là chuyện rất không đáng, Kim Dư ôm Tiểu Hoa nhà mình, để cho mấy con thú khác đi tìm thức

ăn. Kỳ thật, lúc đó, đối với y và đám thú mà nói, không hề thiếu thức ăn – khắp nơi đều có người chết.


Kỳ Thanh Lân hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn.



Bất quá giây tiếp theo, bàn chân trầm xuống, boss cũng nhướn

mày, tâm không cam tình không nguyện, mở miệng: “Y là bạn lữ của ta.”



“Bạn lữ là cái quái… a?” Trương Lương Sơn vốn định mặc xác là

quan hệ gì cũng khẳng định đều kém hơn so với quan hệ sinh tử huynh đệ

của hắn và Kim Dư, nhưng thằng nhóc này nói cái gì ấy nhỉ? Bạn lữ? Cái

gì là bạn lữ? Là dạng bạn lữ gì? Mẹ nó bạn lữ còn có ý khác sao? Tại

sao, hắn có cảm giác không hiểu gì hết vậy?



“Lão đệ?” Trương Lương Sơn cuối cùng đem mắt chứa đầy nghi vấn

nhìn Kim Dư. Người kia nhún vai: “Người nhà em. Chúng em định cùng nhau

qua một đời.”



“….” Trương Lương Sơn im lặng. Hồi lâu mới thở dài đến bên cạnh

Kim Dư vỗ vai y, trầm giọng nói: “Lão đệ cậu yên tâm, sau này lão ca

nhất định tìm được lão bà có thể sinh con!”



“A?” Đến phiên Kim Dư khó hiểu.



“Chậc! Cho dù cậu có cùng thằng nhóc này thành một đôi, thằng

nhóc này thành em dâu, nhưng bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại[73]!! Nói

thế nào cũng không thể để cho Kim gia nhà cậu tuyệt hậu được!! Cho nên

đại ca quyết định sau này sinh nhiều con một chút, để cậu chọn nuôi!!”



......



Tuy có thể không chút do dự đưa con mình cho người khác nuôi

thật là vĩ đại cũng thật thân thiết, nhưng Kim Dư nhìn vị đại ca cao to

vạm vỡ cường tráng như ngọn núi nhỏ này, vẫn nhịn không được lui về sau

một bước, cười gượng: “Ặc, đại ca anh tuy lớn lên rất anh tuấn chính

trực, nhưng gì gì đó, đứa nhỏ vẫn là tự anh nuôi đi! Em sợ đại tẩu không bằng lòng.”



Y tuyệt đối không muốn nuôi một đứa sau này lớn lên chỉ cần vồ một phát liền đè chết luôn y a!



Trương Lương Sơn nghe vậy không thèm để ý phất phất tay: “Này có gì đâu?! Ông tìm bạn trăm năm phải tìm người biết đẻ, nếu có thể sinh

nhiều con, tặng một đứa cũng không tiếc!”



Vì thế, Kim Dư nhìn vị đại ca đồng hương ở Địa Cầu đã lâu không

thấy, co rút khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười. Cuối cùng chỉ có thể hung hăng lau mặt một phen, thở dài: “Mẹ nó a, duyên phận này

thiệt quỷ dị biết gạt người lắm!!” Ông không bao giờ tin mày nữa!!