Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 117 :
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Nhìn cái hố sâu tô hố trên khán đài vàng chóe kia, tất cả mọi người có mặt ở đây nhất thời nổi lên một loại cảm giác âm trầm quỷ dị quái lạ. Bọn họ đã gặp qua không ít người đi đường không thèm nhìn đất hoặc là nhìn đất rồi lại xui xẻo té lọt hố, đạp vũng nước, thậm chí là đạp ấy ấy. [hình như có thứ quỷ dị trà trộn vào rồi….]
Nhưng trực tiếp đạp sụp luôn cái đài vàng ròng, xui xẻo tới mức độ này, thì đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến a? Mẹ nó rốt cục này nói lên điều gì? Nếu để cho cái tên yêu vàng như mạng đạp trúng, chắc chắn cái tên mặt mũi bầm dập kia sẽ cảm thấy may mắn đến bùng nổ. Nhưng với tình huống hiện tại cộng thêm thân phận của nữ nhân kia, quả thực là muốn chui xuống đất sống luôn cho xong!
Chậc chậc, vị hôn phu vẫn còn đang đứng ở bên cạnh nhìn kìa, hổng chừng sẽ bị người Long gia hối hôn a!
Mọi người thầm cảm thán, đáng tiếc, hạnh tai nhạc họa, lại không có một ai dám nói thẳng đó là do có người cố ý hãm hại. Không nói tới việc đám công chúng có dám nói hay không, vấn đề là nằm ở đại đa số người đứng trên đài kia thực lực đều trên mức thợ săn cấp 7. Nhiều người như vậy, ước chừng có hơn mười hai người, thực lực cực cao thậm chí còn đạt tới tiêu chuẩn thợ săn cấp 10 đặc biệt, nhưng không có một ai trong bọn họ cảm nhận được năng lượng dao động, không hề phát hiện ra là ai đã động tay động chân.
Cho dù Băng Như thật sự bị người khác hãm hại, kia cũng chỉ là ‘ảo giác’.
Trong cái thời đại hỗn loạn này, sự ganh đua cá lớn nuốt cá bé và sự chuẩn mực lấy sức mạnh làm đầu tuyệt đối chiếm thế thượng phong. Thế cho nên, tất cả mọi người đều yên lặng tuân theo ‘quy tắc ngầm’.
Điểm này, dĩ nhiên Long Trường Lệ và người Băng gia rất rõ, thậm chí ngay cả Băng Như cũng tự mình hiểu rõ. Chỉ là, lúc ả dùng cường quyền và thực lực đi áp bức người khác thì có thể nhận được rất điều thú vị thậm chí là quy tắc hoàn mỹ, nhưng hiện tại, vô luận có như thế nào thì ả vẫn không thể chấp nhận nổi.
“Hai người các ngươi…..”
“Như Nhi. Đài hoàng kim này có thể đã lâu rồi chưa được tu bổ, cho nên mới gây ra tai nạn như vậy. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, để Thủy Nguyệt đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.” Băng Như đang định mở miệng mắng Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, dì Băng Diên đã chậm rãi nói.
Vì thể ả ta lộ vẻ không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Băng Diên, thét to: “Cô! Sao cô lại thiên vị hai tên ngoại nhân kia!!”
Băng Diên dùng mắt sai thủ hạ, đồng thời cũng nhìn về phía Băng Như: “Phụ thân ngươi bảo ta mang ngươi tới đây là để cho ngươi gặp hôn phu và học vài phép ứng xử. Hắn không bảo ta mang ngươi tới đây để nhìn ngươi mất mặt!! Hơn nữa, ngươi bị người ta khi dễ thì tìm cái hạng nữ lưu như ta làm cái gì? Bản thân đã có nam nhân làm chỗ dựa, ngươi khi dễ gã là phế vật hay ngươi tự khi dễ ngươi là phế vật?!”
Băng Diên nói một tràng khiến chúng nam nhân ở đây đều xấu hổ không thôi. Nếu ngài là hạng nữ lưu tầm thường, vậy chúng ta không phải đều là nam nhân ôn hòa đụng chuyện gì cũng phải im lặng sao! Cho dù bộ tộc Băng Phượng có tiếng là ngôn từ lãnh mạc, sắc bén, nhưng chế giễu cả đám thế này, băng nữ vương, khẩu khí của ngài cũng quá lớn rồi. -AQL-
Sau đó, con khỉ nhỏ đang đánh nhau với Tiểu Bảo bỗng chi chi hai tiếng với Kim Dư. Nháy mắt khiến cho sắc mặt ông chủ cửa hàng so với đáy nồi còn đen hơn!
[Giống như ban ngày ông thường xuyên nằm mơ buổi tối có thể đè được boss sao?]
......
Tiểu Bảo nháy mắt liền run rẩy, chạy so với thỏ còn nhanh hơn, trực tiếp leo lên đầu Vượng Vượng tị nạn. Mẹ nó, con khỉ chết tiệt mày trâu bò nha! Dám đạp thẳng lên cái chân đau của ông chủ, sau này đừng có nói biết ông!! Tui còn muốn sống thêm vài năm!!
Kim Dư trầm mặc hồi lâu bỗng đào đào lỗ tai. Sau đó làm như không có việc gì mà nhìn Linh Sùng, nói:
“Anh nói xem, tôi có thể dùng dị thú của anh để phục chế lại món ăn mỹ vị nhất, đứng trong top mười món ăn tàn nhẫn nhất mà người xưa đã từng ăn được không?”
“...... A?”
Kim Dư quay đầu mỉm cười nhìn bạn khỉ Thần Côn, nói: “Món ăn kia tên là óc khỉ. Nghe nói là trực tiếp mở đầu con khỉ còn sống ra rồi múc não ăn, mày cảm thấy, đầu mày có đủ lớn để cho tao ăn không?”
Nháy mắt, một trận im lặng quỷ dị lại xuất hiện. Cái bạn chuẩn bị bị đưa ra làm đồ ăn, đã mất hết cốt khí rúc người thành một cục, lộ cái mông hồng hồng không ngừng run rẩy….
Má ơi đáng sợ quá đáng sợ quá a a a a ! Móa móa móa móa! Vừa nãy tui còn tưởng tui bị kéo xuống Đại Ngục rồi a a a a! Thật đáng sợ T_T/
Chúng thú: Cậu xứng đáng...... Ẩn Quỷ Lâu