Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 125 :

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Bởi vì đánh bậy đánh bạ lại tạo được sự hiểu lầm mĩ lệ, mấy đứa Tiểu Bạch có công phu sư tử ngoạm cuối cùng cũng không bị ông chủ Kim một phát đập chết hoặc đạp bay ra khỏi phòng từ nay về sau cơ khổ cả đời…. Bất quá, mặc kệ nói như thế nào thì bởi vì chuyện này, mấy đứa dị thú đã thành công khơi ra cơn tức trong lòng ông chủ.



Cho dù y hoàn toàn không muốn bản thân dùng quan hệ đi ức hiếp người khác, nhưng không có nghĩa y chịu để yên cho người khác quang minh chính đại đạp lên đầu y! Đừng nói hiện tại boss nhà y còn đang như hổ rình mồi hận không thể trực tiếp nhào tới làm chút gì đó, cho dù không có Kỳ Thanh Lân ở đây, y cũng có cả trăm cách tiêu diệt cái thằng không biết trời cao đất dày ở trước mắt này.



Đương nhiên, chẳng qua sẽ không lấy cứng đối cứng giống như bây giờ mà thôi.



Xem xong cuốn sách giới thiệu, Kim Dư nhìn trái nhìn phái, vẫy tay gọi tiểu đệ nhà mình tới. Tốt xấu gì thì y cũng phải có tiểu đệ sai bảo chứ, không thì xuống giá quá rồi? Mà Sơn Bạch Lộc đang vò đầu bứt tai ngồi ở bên kia, vừa nhìn thấy Kim Dư ngoắc, thiếu chút đã ngao lên một tiếng vẫy đuôi nhào qua, khiến bạn bác sĩ vô lương đang ngồi phía sau ấm ức kinh, ngay cả anh cả và lão cha nhà tam thiếu gia nhìn thấy cũng có chút trụ không nổi.



Rõ ràng tin tức mà bọn họ biết chính là lão tam nhà mình rất thân thiết với thiếu gia Kim gia mà, sao thiếu gia Kim gia lại biến thành ông chủ họ Kim thế này?! Cái khác bọn họ không nói, nhưng ông chủ Kim này hình như có quan hệ không tốt với Long gia và Kỳ gia nha?! Mẹ nó đây không phải là loại người nên tránh càng xa càng tốt sao?! Cái thằng ngốc kia sao lại còn vội vàng dính sát như hồ dán là thế nào?!



Nghĩ tới đó, lão gia Sơn gia liền có chút ngồi không yên, nhưng ngay lúc định mở miệng nhắc nhở thì đã bị đứa con lớn ngăn cản.



“Tiểu Bạch biết bản thân muốn làm gì. Gần đây tiến bộ không ít. Bước một bước ngã một bước, còn tốt hơn so với dậm chân tại chỗ. Huống hồ, kết quả rốt cục là như thế nào, còn chưa biết được.”



Lão gia Sơn gia đối với lời nói của đứa con lớn nhà mình thì hoàn toàn không có ý kiến gì, ừm, tuyệt đối không phải do sợ hãi, chỉ là ông cho rằng ánh mắt của thằng cả nhà mình không sai. Hơn nữa trước đây ông chỉ lo thương yêu thằng hai, bỏ bê thằng cả và thằng ba, cho nên bây giờ, chỉ cần Sơn đại thiếu gia nói, Sơn lão gia cũng chỉ có thể đem bất mãn nuốt lại vào bụng.



Bên kia, Sơn Bạch Lộc vô cùng hưng phấn nghe xong lời phân phó của Kim Dư, sau khi chấn chỉnh lại sắc mặt, loại bỏ dáng vẻ chân chó ngạo kiều đi, trong mắt mang theo vài phần trêu tức nói với đám người Kỳ Thiên Thông ở đối diện:



“Nếu Kỳ nhị thiếu gia ngươi đã muốn cản đường, lão đại ta lại không có hành động gì, chỉ sợ sẽ bị người người chê cười. Cho nên lão đại bảo ta còn không bằng trực tiếp thoải mái cạnh tranh thôi. Đây là vài món lão đại ta muốn đấu giá chiều nay, ta đặc biệt lấy lại đây cho các ngươi nhìn xem, ha ha, chúng ta đây an vị chờ nhị thiếu gia ngươi làm ra chuyện gì đó khiến chúng ta có thể cảm thụ được cái gì là hiện thực tàn khốc a. Ha ha, hy vọng nhị thiếu gia đừng hạ thủ lưu tình.”



Lời nói của Sơn Bạch Lộc nghe ra thì có vẻ khá yếu thế, nhưng bên trong lại đầy vẻ trào phúng. Chỉ cần là người thì đều có thể nghe ra. Dưới tình huống hiện nay, vô luận là Kim Dư hay là Kỳ Thiên Thông đều phải ra sức, nếu không, bản thân sẽ là kẻ bại trận.
Kỳ Thiên Thông hừ một tiếng, gã cảm thấy cuộc đấu giá này sẽ theo ba chữ của gã phun ra mà chấm dứt. Bất quá…. Tiểu Bạch (Sơn Bạch Lộc) lớn lên kỳ thực lại rất là hắc.



“Hai trăm lẻ một vạn.”



“Ngươi! Ta ra hai trăm năm mươi vạn! Ngươi còn dám đấu tiếp với ta sao?! Có tin ta vẫn có thể đùa chết ngươi không?!”



Nhất thời người trong phòng cảm thấy Nhị thiếu này rất giống đồ ngốc như gã vừa nói.[101]



“Ba trăm.”



Kim Dư nhướn mày, nhẹ nhàng nói. “Nếu Nhị thiếu gia ra giá cao hơn mười vạn so với con số tôi ra, tôi liền chắp tay nhượng lại bồn tắm, dù sao, kịch hay vẫn còn có phần sau, nếu cứ tiếp tục dùng giá cao để mua một món đồ có giá trị thấp, chậc chậc, tôi chịu không nổi lại loại ngu này.”



Vì thế, một câu thành công chế trụ toàn trường, Kỳ Thiên Thông nhìn Kim Dư cười tủm tỉm, thấy thế nào cũng muốn giơ tay đập cho mấy quyền! Nhưng cho dù có như thế, thì Kỳ Thiên Thông vẫn do dự trong lòng. Ba trăm vạn, đã chiếm ba phần mười dự toán của gã. Nếu còn ra cao hơn cái giá ba trăm vạn nữa, mà đằng sau lại còn có bộ phim hài giá khởi điểm là ba trăm vạn và tòa thành trị giá một trăm vạn, gã thật không có cách nào tưởng tượng được bản thân có thể tóm được chúng vào tay.



Tâm sinh khiếp ý chính là sự khởi đầu thất bại, Kỳ Thiên Thông nghe thấy mấy câu nói của Kim Dư lập tức hừ một tiếng, “Nếu ngươi đã mở miệng cầu xin tha thứ, vậy bản thiếu sẽ để lại cho ngươi một con ngựa! Để cho ngươi lấy trước một thứ, vậy cũng không để ngươi thua thảm lắm!! Bộ phim, tòa thành và cổ ngọc kế tiếp, ngươi đừng có mơ mà lấy được!”



“Ờ, bắt đầu bằng cái giá một nghìn vạn tử kim tệ, tiểu đệ cậu thấy thế nào?”



“A?” Sơn Bạch Lộc sửng sốt nhìn Kim Dư nhướn mày cười gian, phạn xạ có điều kiện nói: “Lão đại uy vũ!”