Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 151 : Ai vô sỉ
Ngày đăng: 10:12 18/04/20
Lại nói, lúc Bạch Văn Xương nhìn thấy Ất Văn, vẻ ngoài của cả hai thoạt nhìn đều là mỉm cười hòa khí nho nhã lễ độ, nhưng khi hai người đối mắt với nhau, thì đó lại như thiên lôi câu động địa hỏa bắn ra bốn phía.
“Ha ha, không nghĩ tới con người còn chưa bắt đầu đàm phán đã yếu thế như vậy? Lâm trận thay đổi người đó là tối kỵ.”
“A a a a, giết gà phải dùng dao mổ trâu sao? Ngươi có tài cán gì? Bị quái boss miểu sát thì cũng chả có nghĩa lý gì, thôi thì xoát quái tinh anh trước đi.”
“Người xuất khẩu cuồng ngôn ta đã thấy nhiều, nhưng ‘người’ xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta từ trước đến nay tất cả đều đã không còn tồn tại nữa!!”
“À, trước kia chưa từng có dị thú nào dám xuất khẩu cuồng ngôn ở trước mặt ta. Tính ra thì, ta còn lợi hại hơn ngươi.”
Ngươi %......&[&*][&*@#@
Ta &%......&¥#&......[]*
Hai người tranh luận ngươi tới ta đi tốc độ càng lúc càng nhanh, thế cho nên có rất nhiều người không phản ứng kịp. Mà trừ chuyện này ra, càng làm cho người và dị thú ở đây đều cảm thấy hai tên này rảnh rỗi kiếm chuyện hại người muốn chết chính là, bởi vì hai tên này muốn gây khó dễ đối phương, cho nên liên tiếp dùng đủ loại thuật ngữ chuyên nghiệp, thậm chí thỉnh thoảng còn bùm bùm ra một câu toàn tiếng địa-phương-chả-biết-ở-địa-phương-nào, nói đến mặt đỏ tía tai a…..
“Chẹp, tôi thấy thế nào cũng cảm thấy, này không giống như là đàm phán.”
Kim Dư yên lặng quay đầu nhìn boss bên cạnh, người kia trầm ngâm một lát, “Chọi gà.”
Cho nên, tóc đỏ không rời đi, nhìn thoáng qua bạn boss đứng bên cạnh Kim Dư đang gấp gáp trừng người một cái, miễn cưỡng gật đầu, khoát tay bảo bọn Kim Dư cùng đi.
Rồi sau đó, người này dừng lại, xoay người, lưu lại một nụ cười cực khiêu khích.
......
“Ai, đừng tức giận đừng tức giận, bộ không biết mấy đứa nghĩ gì liền biểu hiện hết lên mặt kỳ thật là loại dễ thu phục nhất sao? Em thích mấy đứa đầu óc ngu si tứ chi phát triển như vậy! Dễ lừa lắm a!” Thấy bạn boss dùng loại phản ứng không hề tốt tí nào đối với nụ cười khiêu khích kia, Kim Dư lập tức trấn an. Kỳ Thanh Lân vốn nghe được câu đầu tiên thì đã được trấn an xuống, nhưng đến câu thứ hai thì liền muốn bạo tẩu, sau đó nghe câu thứ ba thì bình tĩnh lại. Cuối cùng, nhìn về phía bạn cá, ánh mắt mang theo vẻ tuần tra.
“Em thích nhất chính là mấy người đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Giống như anh!” ~AQL~
Vì thế boss rốt cục cũng vừa lòng. Sau đó lôi kéo tay bạn Kim đi theo sau tên tóc đỏ kia.
Về phần mấy người và thú khác, dưới sự quản lý của lão đại lão nhị, cũng từ từ rời đi. Cuối cùng không có xảy ra sự kiện đổ máu nào, bất quá bước đầu tiên thành lập mối quan hệ chung sống hòa bình giữa nhân loại và dị thú chỉ sợ là khó càng thêm khó. Xem bộ dáng nhe răng gầm gừ uy hiếp của đám dị thú thì biết, nếu thật sự lại xảy ra chuyện dị thú chết, tuyệt đối là một tai họa mang tính bạo động. Mà mười mấy người và thú bị virus xâm nhập, bởi vì không phải chỉ có một bên bị thương tổn, cho nên biểu hiện của đám dị thú so với nhân loại còn phân biệt rõ ràng hơn --
Mặc dù những dị thú này đã giống như thực vật không hề nhúc nhích, nhưng đám dị thú cùng đi vẫn không buông tay, chỉ ở bên cạnh dị thú kia bi thương kêu vài tiếng, sau đó mấy con dị thú kiên định cùng nhau khiêng con dị thú kia rời đi. So với cái cảnh con người phải dùng đội bảo vệ cách ly hộ tống ở phía bên kia, thật khiến người ta cảm nhận được một chút tư vị có lỗi không thể nói rõ được.
Thật lâu trước kia, sự thủ vệ và trung thành như vậy, bọn họ cũng đã từng có.