Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 25 : Mối làm ăn đầu tiên

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Sự thật chứng minh, nếu một người đã bị vận xui dính người, trừ phi đã xui xẻo đến mức phủ cực thái lai[18], vật cực tất phản[19], hắn nhất định sẽ bị vận xui không ngừng vây ám.



Vì thế, hôm nay, đại lão mặc quần cộc vinh hạnh thăng lên làm kẻ xui xẻo nhất Ám Nhai, chỉ vì nói sai một câu sớm sanh quý tử, trong lòng không ngừng thấp thỏm lo lắng.



Nhưng việc khiến tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái lẫn khó hiểu chính là, theo lý thuyết, lẽ ra ông chủ Kim sẽ phẫn nộ réo đám dị thú xông lên đem người kia cắn nát thành mảnh vụn mới đúng, nhưng y một chút phản ứng phẫn nộ cũng không hề có lấy một tia, mà cái người đứng bên cạnh ông chủ Kim kia, rõ ràng hình như là nhân tình của ông chủ Kim, ác, là ông xã mới đúng, khóe miệng còn hơi cong cong?!



Đại lão có đôi mắt ưng thuần chủng phát thệ, hắn tuyệt đối thấy nhân vật cấp boss kia đang cười! Đang cười đó!!



Chẳng lẽ!! Ông chủ Kim đã nghiên cứu ra được cách hai nam nhân có thể sinh con đẻ cái rồi sao?! Nếu là thật, thì đây chính là thành quả cực kỳ kinh người đạt được giải thưởng y học cổ Biển Thước và giải thưởng sinh mệnh Thần Nông a!!



Vì thế đa phần đại lão đều trừng mắt nhìn, nhóm thiểu số thì chọn cách rũ mắt xuống chờ đợi Kim Dư đưa ra kết quả. Cả bọn đều ôm mối kỳ vọng, vô cùng hưng phấn, lại hoàn toàn quên mất lời răn dạy lúc trước, lần này tốt nhất là nghe theo lời răn dạy——



Em gái mày a!! Cho dù mày tin Á nhân loại cường đại hơn Tân nhân loại, thì mẹ nó cũng đừng bao giờ có bất luận hành vi hay ôm mấy cái ảo tưởng phi thực tế nào với ông chủ Kim!!



Nếu không, hậu quả sẽ giống như bây giờ. . .



Kim Dư cười tủm tỉm nhìn đại lão mặt quần cộc bó sát người đang khẽ run rẩy, cười tủm tỉm nói: “Cám ơn lời chúc của ngài, tôi sẽ mau chóng tìm bạn cho nhóm manh vật trong tiệm để cho tụi nó mau chóng sinh ra một đàn con…. Mặt khác, cám ơn lời chúc của mọi người, những việc làm những lời chúc của mọi người khiến tôi rất vui, tôi cũng chân thành mong mọi người và sủng vật của mọi người có thể sớm sanh quý tử… Sau đó, cửa tiệm của chúng tôi có thể tới đỡ đẻ giúp a. Ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không kỳ thị tình yêu giữa hai loài giống khác nhau đâu, dù sao cũng là một đoạn tình ái động lòng người a~!! Ngài nói có đúng không?”



Đại lão kia vừa nghe liền cảm thấy mạch máu của mình đã bị lọc sạch đến không còn một miếng, nhìn đám đại lão chung quanh nháy mắt đã cách xa cả n mét, vẻ mặt cực kỳ khiển trách ‘cái đồ cầm thú ngay cả dị thú nhà mày cũng không tha’, hít sâu thở ra, hít vào thở ra, hít vào thở ra:


Nghe vậy, mặc dù Kỳ Thanh Lân có chút không tình nguyện, nhưng cũng vứt cho bốn người kia một cái ánh mắt ra hiệu. Nhưng lại không dám xác định hỏi một chút: “Các cậu không có *beep* đi?”



Lời này vừa nói ra, Giáp Ất Bính Đinh lập tức lảo đảo, chân Giáp Vũ còn trực tiếp dẫm nát chân Bính Hắc luôn. Đinh Bạch thì quay đầu thở dài, quyết định không nhìn cái hình ảnh xui xẻo sắp tới của chủ tử nhà mình.



“…. Mẹ nó!! Anh cùng toàn thế giới đều có *beep*!!” Kim Dư xù lông một cước dẫm nát chân Kỳ Thanh Lân, đồng thời còn cân nhắc xem có nên bảo Đại Bạch hay Bánh Bao tới cắn mông hắn một cái hay không, nhưng ai ngờ hai đứa có lực chiến đấu cực mạnh lại cùng nhau giả chết, khiến Kim Dư tức giận không có chỗ tiết liền tới đạp mấy cái.



“Khụ khụ!” Trong bốn người thủ hạ, Ất Văn là quân sư quạt mo của Kỳ Thanh Lân, tự nhiên đến thời điểm mấu chốt liền bài ưu giải nạn[21] cho chủ tử nhà mình, lập tức đẩy kính mắt, mơ mơ hồ hồ cất tiếng nói với Lý Khiếu và Cam Lượng:



“Chào hai vị, tại hạ là Ất Văn, là thuộc hạ của vị bạn đời của ông chủ Kim. Lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”



Vì thế Lý Khiếu và Cam Lượng (-0-).



“Tiểu Kim?” Lý Khiếu khôi phục lại thần thái nhìn Kim Dư, người kia không nói gì gật gật đầu: “Chậc, vào nhà tôi sẽ giải thích tỉ mỉ kỹ càng tình huống cho anh… Dù sao, anh không cần nghĩ nhiều là được.”



Lý Khiếu vừa nghe xong khóe mắt khóe miệng đều đồng loạt giật giật. Mịa nó a, tình huống như vậy, cậu kêu cậu đây như thế nào lại không nghĩ nhiều a?!



Ngay lúc Cam Lượng và Lý Khiếu nhìn tình huống trước mặt mà triển khai vô số các loại tình huống cẩu huyết thiên lôi não bổ, bỗng Đại Bạch đứng dậy đối với cái cột đèn kêu một tiếng. Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào chỗ đó, vốn bên cạnh cái cột đèn là mảnh trống không, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên tóc màu lam khí thế cực yếu, ngay cả cảm giác tồn tại cũng yếu nốt. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu thẳng tay ngoắc ngoắc nói với Kim Dư:



“Anh anh anh, anh là chủ, chủ cửa tiệm này phải không? Làm, làm, làm, làm ơn bán cho tôi tôi… Một con dị thú chiến đấu!”