Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 35 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Tiếng gào thét kiệt lực của gấu trắng khiến tất cả mọi người xúc động tột độ, bởi vì tuy tiếng rất khàn, rất mỏng manh, nhưng bên trong lại là một ý chí vô cùng chấp nhất. Long Trường Tiêu đỏ mắt, có chút cuống quýt nói với Kim Dư một câu toàn bộ đều kính nhờ vào y, lập tức vội vã trốn tránh rời khỏi phòng bệnh dị thú.
Sau khi hắn rời đi, Kim lão mang theo vài người tiến vào sắc mặt nghiêm túc nhìn Kim Dư.
“Thằng nhóc họ Kim kia, tuy hình ảnh Đệ Nhất của lão già ta trong mắt cậu không được tốt lắm, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc ta tán thành cậu trị liệu cho con gấu trắng đó. Nơi này là bệnh viện dị thú Đệ Nhất, thủ hạ của lão già ta nhiều như vậy còn không trị được, cậu chỉ là một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra, tốt nhất đừng có lấy tánh mạng dị thú ra mà nói giỡn.” Vẻ mặt của Kim lão cực kỳ nghiêm túc lại trịnh trọng, thậm chí còn mang theo vài phần cảnh cáo, “Tuy đây chỉ là một con dị thú, nhưng trong mắt lão già ta, tánh mạng của tụi nó so với những nhân loại không có phẩm đức thậm chí còn quan trọng hơn nhiều!”
Nghe xong, Kim Dư không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần hảo cảm với ông lão này. Dù sao quan điểm và suy nghĩ của ông không mưu mà hợp[30] với quan điểm của y, hơn nữa cái loại tính tình thẳng như ruột ngựa này, ngược lại rất hợp khẩu vị.
Bất quá, cho dù có cùng tiếng nói, có hợp khẩu vị tới cỡ nào thì cũng không đại biểu cho việc có quen biết, chớ nói chi tới cái việc nghe lời.
Ông chủ Kim đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn Kim lão, nói: “Lời của ngài tuyệt không sai. Tuy tôi cảm thấy ngài rất tốt, nhưng không có nghĩa bệnh viện của ngài cũng vậy. Tôi thật không thể tưởng tượng được vì sao trong cái bệnh viện cái gì cũng đệ nhất này lại có một tên bác sĩ như cái tên Từ Phong kia, hoàn toàn khinh nhờn tính mạng của dị thú!! Dị thú còn chưa chết đã tới nói với chủ nhân xin nén bi thương, bộ dáng thì lại như vừa mới thoát khỏi một đống phiền toái. Có lẽ trong bệnh viện của ngài thực sự có rất nhiều bác sĩ ưu tú, luôn coi trọng tính mạng của dị thú, nhưng, bệnh viện cũng giống như bộ não, dù có thiết bị tốt hay trình tự rạch ròi chặt chẽ tới cỡ nào, một khi đã dùng lâu, thì phải đem ra khử trùng một lần, nếu không, cho dù chỉ là một con chuột nhắt phá tới phá lui, cũng có thể tạo thành một đống bùng nhùng, mất nhiều hơn được.”
Lời nói của Kim Dư khiến Kim viện trưởng chậm rãi nheo lại hai mắt. Tiểu bối dám ở trước mặt ông ăn nói như vậy thực sự không có mấy người, hơn nữa, lại còn dám nói tâm huyết của đời ông không đúng…. Thằng nhóc này… Thật sự là thiếu đánh a!
“Mặc Ngôn.”
Kim lão hô lên một tiếng, ngay sau đó Kim Dư liền phát hiện trong phòng vốn không có ai lại lòi ra một tên nam tử.
Đù, mẹ nó, trong cái thế giới hỗn tạp này có ảnh vệ cổ đại luôn hả!! Kim Dư nhìn nam tử kia co rút khóe miệng.
Người trả lời Kim Dư lại là Kim lão, giọng điệu của ông có chút xấu: “Đó là Tử hàn độc. Là độc tố độc nhất trên đời này, hiện còn chưa có thuốc giải. Nếu con gấu kia không thuộc hệ băng, nó tuyệt đối không thể chống đỡ được cho tới bây giờ!”
Biết phán đoán của mình không sai biệt lắm, Kim Dư nhìn Kỳ Thanh Lân gật gật đầu, sau đó Kim lão lại phát hiện màn hình đã tối đen trở lại, tức đến râu đều bị thổi cho dựng đứng cả lên. Long Trường Tiêu nhìn thấy cũng chỉ có thể cười gượng.
“Ai, thật là độc a độc… Ca này khó.” Độc này phỏng chừng không thể hút ra ngoài được, nếu không bệnh viện đã không bó tay chịu chết như thế. Nếu không thể loại bỏ chất độc này, vậy chỉ có thể giúp gấu trắng chiếm lấy hoặc đồng hóa. Tuy quá trình này có thể làm con gấu rất thống khổ, nhưng muốn giữ mạng, cũng chỉ có thể như vậy. Hơn nữa, bản thân còn phải dùng tinh thần lực đánh tan khối đen trong cơ thể của nó, sau đó dùng tinh thần lực bao trụ lại độc tố, lại dùng hỗn độn nguyên khí tăng cường sức mạnh cho nội tạng của gấu trắng…
Nghĩ xong hết một loạt chuyện cần phải làm, sắc mặt Kim Dư càng lúc càng co quắp. Đây không phải là chuyện lỗ vốn thôi không đâu, má nó, đây là loại lỗ đến vốn cũng không còn!!
Kim Dư đen mặt cúi đầu nhìn gấu trắng suy yếu nhưng cực kỳ thành thật dùng cái móng vuốt đang bấu lấy ống quần y, cái mặt đen thui chuyển thành bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, quên đi quên đi, dù sao cũng vẫn có tiền! Y nhiều lắm cũng chỉ ngủ mất ba năm ngày, so với tổn thất của bản thân, tên Long Trường Tiêu kia ít nhất phải trả gấp trăm lần!!
Kim Dư hạ quyết tâm, chuẩn bị dựa theo kế hoạch trị liệu cho gấu trắng. Nhưng trước khi bắt đầu, y chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Kỳ Thanh Lân, người này còn đang bất đắc dĩ nhìn cảnh y nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy biểu tình của Kỳ boss, tâm tình Kim Dư bỗng nhiên cảm thấy rất là tốt, cười cười nói: “Chờ tôi chữa xong cái tên đáng thương này, về sau từ sáng tới tối đều cho anh ngủ cùng giường với tôi, thế nào?”
Mắt Kỳ Thanh Lân chợt lóe sáng, lại ra vẻ bình tĩnh nhướng mày: “Cậu thật biết cách đánh một gậy lại cho một trái táo ngọt ha.”
“Hắc hắc, dĩ nhiên! Nói như thế nào thì tôi cũng coi như là một thuần thú sư siêu cấp mà ha? Anh cho dù có là thần thú, thì cũng là thú!”
Nói xong, Kim Dư liền quay đầu nghiêm túc trị liệu cho gấu trắng bự. Mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều, thân thể càng ngày càng run đến lợi hại, khối đen trong cơ thể gấu trắng cũng theo đó mà càng lúc càng tan đi, lam băng – màu của sự sống, từ từ hiện ra.