Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 40 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Bộ dáng hầm hừ của Kim lão khiến Kim Dư âm thầm nhíu mày, Kim Khiêm[33], Kim Bích…. Y có thể thề nếu ông già này không phải là kẻ xem tiền như mạng thì chính là có sở thích quái đản, thật khổ cho đám cháu trai cháu gái, cái người tên Kim Khiêm kia chắc chắn là bỏ nhà đi bụi rồi.
May mà y không phải là cháu trai của lão già này, may mà không dính dáng trong vòng một trăm đời với ổng…. Nếu không thật sự là tra tấn người lắm a~ hắc hắc hắc hắc, y không phải là đang vui sướng khi thấy người gặp họa đâu nha.
Nếu song phương đã thỏa hiệp nội dung hợp đồng, Kim Dư cũng không muốn trì hoãn thêm. Hơn nữa, dựa vào cuộc gọi hồi nãy, Long lão hẳn đang rất gấp, bọn họ nên đi càng sớm càng tốt.
Cho nên Kim Dư có chút không tình nguyện nhận lấy danh thiếp liên hệ Kim lão đưa, lý do tốt đẹp là sau này có gì liên lạc với nhau. Kim Dư dắt bốn con dị thú nhà mình, Long Trường Tiêu và dị thú nhà hắn, lại cộng thêm một tên boss thần thú lên xe ngựa hướng về phía nhà cũ của Long gia. Đương nhiên, ngồi ở trong xe chỉ có ba người một thú, hiện tại sức khỏe của gấu trắng còn rất yếu, cho nên được đặc cách chen chúc trên xe, mà bốn đứa Bánh Bao Tiểu Bạch bởi vì quá mức hưng phấn, cho nên tự nguyện chạy rông bên ngoài.
PS[34], Tiểu Bạch là đứng ở trên lưng Đại Bạch. Tên này cho tới bây giờ đều là dạng nếu bản thân có thể không cần tự đi thì nhất quyết không nhích nửa bước. Dù sao thân thể nó cũng nhỏ, lười biếng gì gì đó, miễn không để cho ông chủ tức giận, thì sẽ không có gì to tát.
Ước chừng hơn một giờ chạy như điên, lần đầu tiên Kim Dư rời khỏi nội thành, tiến đến vùng ngoại thành – nơi tụ tập những người giàu có.
Thế giới này tuy không giống với thế giới trước, nhưng Tân nhân loại cũng theo chế độ phân chia giai cấp —— nhóm người giàu đều thích sống trong các mảnh thôn trang ở ngoại thành, chứng tỏ mức độ giàu có và tôn quý của bọn họ. Phải biết rằng, chỉ có những người làm công và nhân tài có chút giàu mới sống chen chúc trong nội thành, nhưng bọn họ không phải là loại người như vậy.
Bất quá Long lão không có mấy cái quan niệm quỷ dị này. Ông ở chỗ này là bởi vì đây là căn nhà đầu tiên do ông mua được. Tuy sau này phát tài có sửa sang lại một lần, nhưng vẫn thuộc loại nhà cũ, mà nhà cũ thì sao chứ, dưỡng lão ở đây mới có cái thú của nó.
Xe ngựa rốt cục cũng dừng ngay trước cửa lớn của một tòa trang viên, người hầu đã đứng chờ ngay tại cửa từ sớm, hơi cúi đầu nghênh đón.
“Thiếu gia, lão gia đang ở đấu thú tràng[35]. Ngài mau đến đó với lão gia đi.”
“Long lão, ngài nói sai rồi.” Quả nhiên, nam tử nhìn thấy Long Trường Tiêu đã trở về, mắt liền ánh lên một tia tiếc hận. Nếu Long Trường Tiêu trở về trễ một chút, kế hoạch của hắn đã thành công rồi. Nhưng hiện tại… Bạch Uy của Long Trường Tiêu đã gần chết tới nơi rồi, cho dù Long Trường Tiêu có trở lại, hắn cũng có cách khiến Long gia chịu thiệt nhường địa bàn lại cho hắn!
Nghĩ đến đây, nam tử lại nhìn thoáng qua Đại Bạch và Bánh Bao, cho dù có hai dị thú cấp A, cũng không thay đổi được gì!
“Vãn bối chỉ là cảm thấy mối làm ăn của hai nhà Bằng, Long chúng ta có chút xung đột, cho nên muốn đến đây giải quyết vấn đề thôi. Vãn bối tuyệt đối không có ý muốn đả thương người như Long lão nghĩ, huống chi bây giờ em gái và thuộc hạ của kẻ hèn này đã trúng độc của Long lão, như thế nào lại đi làm chuyện ngu xuẩn chứ.”
Lời nói thật là đẹp, nhưng sau khi hắn nói xong, lại có hai tiếng hanh hanh âm dương quái khí vang lên. Long lão sửng sốt, vội quay sang nhìn cháu trai nhà mình, sau đó thất vọng phát hiện người ăn ý với ông không phải là cháu trai nhà ông, như vậy, ánh mắt Long lão quét lên người Kim Dư lần thứ hai. Lúc này khóe miệng Kim Dư khẽ kéo lên, mặt tràn đầy vẻ ông ngốc × cả nhà ông đều ngốc ×, khiến cho Long lão cảm thấy cái biểu tình thiếu đánh này thật quen thuộc.
“…. Cậu là cái thằng nhóc vô lại kia!” Long lão rốt cục cũng nhớ ra, “Cậu sao lại ở chỗ này?”
Kim Dư nhìn Long lão, lộ ra một nụ cười vui tươi hớn hở: “Ông rốt cục cũng nhận ra tôi? Sao ngay từ đâu không nhận ra thế hử? Tôi còn nợ ngài tử kim tệ kia mà. Chậc chậc, ông xem, phỏng chừng còn không tới một tháng a, tôi đã kiếm đủ một ngàn tử kim tệ rồi đó. Ông nên hối hận lúc trước tại sao không chịu cho tôi nhiều tử kim tệ hơn chút nữa đi a. Nếu lúc trước ngài cho tôi mượn một trăm tử kim tệ, không phải hiện tại tôi sẽ nợ ngài cả một vạn tử kim tệ sao? Lợi nhuận của mối làm ăn này tuyệt đối là một vốn bốn lời a! Ánh mắt ngài hơn bị kém rồi~”
Kim Dư nói một tràng khiến Long lão có chút dở khóc dở cười, tính tình của thằng nhóc này quả nhiên thiếu đánh, trước sau vẫn là một thằng thiếu đánh. Đổi lại là ngày thường, Long lão phỏng chừng đã giơ tay tát thẳng đầu y rồi, nhưng hiện tại có tình huống đặc biệt, vẫn nên giải quyết xong vấn đề rồi nói sau đi.
Vì thế, Long lão chỉ điểm tay với Kim Dư, sau đó nhìn về phía thanh niên đứng đối diện: “Bằng Vũ, mấy lời làm bộ làm tịch không cần phải nói nhiều, ông không có nhiều thời gian cùng mày chơi đùa, mục đích của mày là gì tao có thể đoán được, trực tiếp nói rõ đi.”
Bằng Vũ nghe vậy, hai mắt hiện lên một đạo ám quang: “Nếu Long lão gia đã lên tiếng, vậy vãn bối sẽ nói thẳng, vãn bối muốn đấu thú cùng ngài, dựa vào đó mà quyết định quyền sở hữu cửa hàng phố Tây Tam!”