Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 42 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Ông chủ lớn Kim Dư vừa ra lệnh một tiếng, hai tên bạch sa hổ và liệt diễm báo vốn còn đang làm đủ trò lười nhác trước mặt hai người Kim Bằng gia nháy mắt đã trở nên hoàn toàn bất đồng!
Chính là cái loại cảm giác khiến con người ta phải run rẩy sợ hãi từ đáy lòng. Chỉ có dị thú đã từng không ngừng xông pha trận mạc mới có khí thế lãnh khốc dữ tợn đến như vậy!
Đúng lúc này, trên trời truyền đến tiếng chim kêu sắc bén vang dội, ngay sau đó cái tên cuồng phong ngốc thứu ngạo khí đứng ngay trước Bằng Vũ và Bằng Lily giật bắn người, không cần suy nghĩ liền trực tiếp xoay người phành phạch cánh chạy trốn. Mẹ nó, nó mới vừa nghe thấy một âm thanh rất là đáng sợ. Mẹ nó, nó không muốn chạy đi đấu với một tên cuồng chiến đấu đâu!
Nhưng chuyện khiến Kim Bằng gia biến sắc chính là, con kên kên kia còn chưa chạy được bao xa, đã bị Tiểu Tuyết từ trên không lao xuống, phất cho một cái cánh liền ngã nhào trên đất, cổ bị hai cái móng của Tiểu Tuyết gắt gao bóp trụ. Toàn bộ trận quần ẩu cứ như vậy mà khai hỏa.
Ngao ô ——! ! 【 Mọi người, là tui đây ! Tui muốn nướng cái con chim này làm món bít tết tám phần chín!! 】
Rống ——! 【... Đừng có nướng! Con chim này tuyệt đối ăn không ngon. Cái con báo đen thui hai mắt dư một kia, ngoan ngoãn đứng yên đừng có nhúc nhích, tui không có muốn chôn cậu xuống đất đâu. 】
Vì thế, Bánh Bao nhào tới đội hộ vệ của Bằng Vũ và Bằng Lily. Đại Bạch lại cùng với tam nhãn hư ảnh báo đấu mắt từ xa với nhau, tên này quả thật không dám động đậy lấy một phân.
“Mi, bọn mi! Mi khinh người quá đáng!!” Bằng Lily nhìn hộ vệ nhà mình cơ hồ đã bị Bánh Bao chà đạp đả bại hoàn toàn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt trừng trừng nhìn Kim Dư: “Mi chờ đấy! Ta sẽ bảo biểu huynh[38] mang theo ba mươi con dị thú cấp A của Kim Bằng gia tới nghiền mi thành tro, a——! !"
Bằng Lily còn chưa nói xong, trên mặt liền xuất hiện ba vết mèo cào. Chân Tiểu Bạch đạp lên đầu một đứa hộ vệ, hai mắt lóe lên ánh điện tím yêu dị, liếm móng vuốt…. Bật người cuồng ói.
Miêu khụ khụ khụ khụ! ! 【 Mẹ nó khi không trét cả đống phấn ở trên mặt nhiều như vậy làm cái gì! Cô muốn dùng đồ trang điểm độc chết tui hả?! 】
Lúc này, trừ bỏ con tam nhãn hư ảnh báo bị Đại Bạch trấn áp muốn động cũng không dám động kia, Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch và Bánh Bao đã đánh bại toàn bộ hộ vệ của Kim Bằng gia, thuận tay đào mồ chôn luôn, chỉ còn thiếu dựng tấm bia đá là đủ bộ. Lúc này mặt của Bằng Lily đã bị cào nát, tóc và quần áo cũng đã giống y chang như bộ đường trang Long lão đang mặc, không ngừng đón gió phiêu phiêu giữa trời không.
Cuối cùng, mười lăm phút sau, Bánh Bao và Tiểu Tuyết được sự giúp đỡ của Tiểu Bạch, đã ngậm về một túi tiền, đại khái là có năm sáu trăm kim tệ và mấy chục tử kim tệ. Sau đó, ba tên hộ vệ Kim Bằng gia, quần áo hỗn độn, ngoại hình bi thảm đứa cháy đen, kẻ đỏ bừng, người trắng bệch lết về nhà. Bằng Lily cuối cùng vẫn là do Bằng Vũ ôm, bởi vì nếu để cho người khác ôm, ngày mai em gái của hắn rất có khả năng sẽ mất hết danh dự. Phải biết rằng, Bằng Lily đã có hôn ước với nhị công tử của bộ tộc có huyết thống sơn lang. Tuy nhị công tử không cầm quyền, nhưng trong mười đại gia tộc phía Nam, bộ tộc Sơn Lang được xếp hàng thứ chín. Cái bãi này, là thứ hắn tuyệt đối muốn đem về!!
Anh em Bằng Vũ lúc đến cực kỳ hùng hổ, lên mặt bắt nạt người, cuối cùng lại thất bại thảm hại, xám xịt quay trở về, khiến Long lão và đám người hầu Long gia vui đến quên đời. Thậm chí còn có vài người hầu lắm mồm, ghi chép toàn bộ bộ dáng của Bằng gia, khi nào có thời gian sẽ trộm post lên mạng, hắc hắc hắc hắc hắc…. Ai bảo các người đến tìm lão gia và thiếu gia gây sự làm chi!! Cho các người chết luôn!!!
Tương phản với đám người Bằng Vũ, toàn bộ Long gia từ trên xuống dưới đối với Kim Dư và Kỳ Thanh Lân còn có bốn con dị thú uy phong bưu hãn hoan nghênh đến cực điểm. Long lão cười tủm tỉm nhìn Kim Dư thật lâu, sau đó vung bàn tay to lên: “Nhóc con! Không tồi! Rất tốt!!”
“Một ngàn tử kim tệ kia không cần nữa, cửa hàng phía nam đằng sau phố Tây Nhị kia, tất cả đều cho cậu!”
Kim Dư vừa nghe Long lão nói xong liền kích động đến run rẩy người. Cho dù y không biết cửa hàng ở phố Tây Nhị kiếm được bao nhiêu phần lợi nhuận, nhưng đó là một phần tư a!! Mẹ nó này là bằng bao nhiêu tử kim tệ đây!!
Kim Dư cuối cùng vẫn hung hăng nhéo đùi Kỳ Thanh Lân một chút, để boss lạnh mắt liếc mình một cái cho tỉnh táo rồi mới nói: “Long lão, cái này không cần. Trước là tôi thiếu nhân tình của ngài, lúc ấy tôi mới đến, nếu ngài không thu lưu tôi một đêm, tôi tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay. Lại nếu như ngài không cho tôi một tử kim tệ kia, không chỉ riêng gì tôi, chỉ sợ bốn tên Đại Bạch này cũng đều sẽ chết đói. Cho nên chuyện cửa hàng, ngài vẫn nên rút lại đi.”
Nghe vậy, gương mặt Long lão lại hiện thêm vài phần tán thưởng, nhưng vừa định há mồm muốn nói gì nữa, Kim Dư lại mở miệng:
“Hơn nữa, trước khi đến đây, Long thiếu gia cũng đã trả tiền thù lao để Đại Bạch lên sân khấu rồi. Mặc dù Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch và Bánh Bao cũng lên sân khấu, nhưng coi như tụi nó là vô giúp vui, dù không trả tiền, nhưng tụi nó cũng được điên loạn một phen rồi. Nếu ngài thật sự muốn cổ vũ khích lệ vãn bối, vậy không bằng mời chúng tôi một bữa tiệc lớn đi? Mấy tên này đều là tên tham ăn, ha hả, ăn một bữa, chúng nó cơ bản là ăn không ngừng nghỉ. Hơn nữa…. Nếu trong phố Tây Nhị hẳn là có nhà hàng đi? Ngài giảm giá cho đám dị thú này 10% tiền ăn thì thế nào? Ăn không trả tiền, bọn tôi cũng cảm thấy rất ngại.”
Long lão nghe vậy nhịn không được cười to một phen, chỉ vào Kim Dư lắc đầu: “Cậu thằng nhóc này vừa nãy còn có điểm đứng đắn, lúc này lại lộ ra bản chất! Đi! Thằng nhóc cậu đã không muốn cửa hàng, vậy lão sẽ bảo quản gia làm cho cậu mười bàn ăn không cần trả tiền, khi nào cậu rảnh thì mang đám tham ăn nhà cậu tới ăn một bữa tiệc lớn đi! Còn buổi tối hôm nay sao, cậu nói xem, Mãn Hãn toàn tịch thì thế nào?”
Nháy mắt, Kim Dư có chút ngại ngùng nở nụ cười, mà Bánh Bao, Tiểu Tuyết, Tiểu Bạch, Đại Bạch thì hai mắt sáng như sao, trực tiếp bùng nổ.