Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 49 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Nhìn thấy động tác của Sơn Bạch Lộc, ánh mắt Kim Dư hơi lóe lên tia sáng.
Tuy người trước mặt này rất khó ưa, não quá phẳng, thực lực lại kém, ngoại hình cũng chả được lòng ai, nhưng vẫn còn chưa tới mức không thể trị nổi. Ít nhất, vẫn còn có khả năng tự mình hiểu lấy, tự mình cải tạo lại chính mình.
Nhưng y không có rảnh mà đi dạy dỗ cho tên kia biết phải sửa đổi như thế nào. Mỗi ngày y phải thu nhận cả đám dị thú thương tàn, vừa phải điều trị bóng ma tâm lý cho tụi nó vừa phải dạy dỗ lại cái tính càng lúc càng phúc hắc của mấy đứa Đại Bạch Tiểu Bạch, công việc đã muốn làm không xuể nữa rồi, làm sao còn có thời gian đi quản người khác? Lại còn là một tên khó ưa.
“Vừa nhìn liền biết cậu là một thằng ngốc chính cống, chắn chắc là từ nhỏ đến lớn chưa từng ôm một con dị thú nào rồi. Ôm dị thú mà như ôm trẻ sơ sinh, trong mười vạn người dám chỉ có mình cậu mới ôm như vậy. Tam thiếu gia bộ tộc Sơn Lang đúng không? Cậu cũng thật là lợi hại.”
Kim Dư nói xong, liền cướp lại con sơn lang vị thành niên bị Sơn Bạch Lộc ôm tới cứng ngắc cả người, sau đó ôm đến bên cạnh sô pha, đặt nó xuống đó.
Sơn Bạch Lộc nhìn Kim Dư vừa nãy có chút yếu đuối ôn hòa, giờ khí thế lại chợt thay đổi kinh hoàng, hoàn toàn khác với lúc nãy, đầu choáng váng. Là cùng một người phải không vậy?
Kim Dư không đáp lại suy nghĩ của hắn, trực tiếp hất đầu với Bánh Bao. Hai mắt của tên kia liền phát sáng, nhào tới trước mặt Sơn Bạch Lộc, chìa móng.
Ngao ô! ! 【 Tiền thuốc men chăm sóc dị thú ngủ qua đêm! 】
“….Kia… cái kia a, ai có thể nói cho tôi biết…. cái con liệt diễm báo này… này muốn làm cái gì không?” Sơn Bạch Lộc nhìn cái móng kia, cảm thấy bản thân hẳn là nên đặt lên đó cái gì đó, nhưng lại sợ đặt nhầm đồ.
Tuy hai người bọn họ rất giống, nhưng căn bản vẫn là khác nhau. Y bề ngoài rất cứng rắn rất ngoan độc, nhưng thực tế lại dễ mềm lòng, không lạm dụng người tốt, không tới nỗi vô tình lắm. Mà cái tên Tiền Tài này, mặc dù bề ngoài nói chuyện rất tốt, nhưng tâm can ruột rà tuyệt đối lại cứng rắn như băng sơn, đâm một cái là vỡ đầu.
Hơn nữa, Kim Dư luôn cho rằng, mặc kệ là ở thế giới nào đi nữa, cứ mười thằng bác sĩ cầm dao mổ thì hết chín thằng có tâm lý biến thái rồi. Cho nên, lúc nhìn Kim Khiêm cười vô cùng sung sướng, y liền khẳng định thằng nhóc tam thiếu gia này sẽ ăn đủ loại ngược đãi, từ tâm thần cho tới thể xác….
“Ai ai~ Anh nói nha em trai, lời này của em là không đúng rồi. Anh đây chưa bao giờ biết chà đạp người khác nha. Anh nhất định sẽ đối xử ‘thật tốt’ với tam thiếu gia mà, giúp cậu ta hiểu thấu một ít chuyện. Chậc chậc, nếu để cho những Nhị thế tổ đến chỗ của anh hỗ trợ trị liệu, vậy GDP của Thủ Đô Tinh của chúng ta phỏng chừng sẽ tăng lên rất nhanh nha!” Kim Khiêm phất tay với Kim Dư, tiêu sái biến mất trong màn mưa.
Kim Dư yên lặng không nói được gì. Kỳ Thanh Lân bên cạnh nhìn, vẻ mặt có chút quái: “Cũng may mà các cậu không có quan hệ huyết thống.”
"A?"
“Tuy thực lực của tên kia không cao, nhưng trình độ nguy hiểm… đã tới bậc biến thái.”
"..."
“Anh có quan hệ với cái tên biến thái kia thì có!! Cả nhà anh đều có quan hệ!!”