Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 6 : Người không thể nhìn qua tướng mạo

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Kim Dư vừa mới mở mắt ra thì đã nhìn thấy trên trần nhà có một cái khối gì đó thật là lớn, nhìn kỹ lại thì hóa ra là cái đèn hình đầu cá sấu.



Nói nó là đèn, đó là bởi vì Kim Dư nhìn thấy bên trong cái miệng đang há to hết cỡ và hai con mắt trợn trắng của con cá sấu này phát ra ánh sáng trắng. Nhưng cho dù Kim Dư có trừng hai mắt mà tỉ mỉ ngắm ngắm tìm tìm đến đâu đi nữa, thì y vẫn không thể xác định được cái đầu cá sấu này là hàng thật giá thật hay là hàng thủ công chất lượng cao.



“A! Đó là cá sấu triều tịch cấp B+ đầu tiên tôi và Tiểu Lục săn được, thế nào, rất có cảm giác phải không?!”



Phía bên phải Kim Dư truyền đến thanh âm hưng phấn cùng tự hào của Lý Khiếu. Kim Dư nghe được lời này liền yên lặng xoay người sang bên trái, sau đó kéo cái chăn da ngựa vằn lên trùm kín mặt, chỉ lộ ra một cái khe be bé.



Đù, anh nghĩ vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy đầu của một con cá sấu đang há to mồm như muốn nuốt luôn anh thì có cái cảm giác quỷ gì hả?! Cho dù đúng là có cảm giác, thì đó cũng chỉ là cái loại cảm giác muốn nhảy dựng lên từ trên giường xuống mà thôi, được chưa?!



“Ha ha! Cậu xem cậu xem! Tôi đã sớm nói với cậu cái đèn cá sấu kia phải đổi đi mà! Cũng không biết đã dọa người ta bao nhiêu lần rồi! Hiện tại nhìn đi, Kim tiểu huynh đệ cũng bị dọa luôn rồi kìa!! Thật không biết vì cái gì mà sở thích thằng nhóc cậu lại quỷ dị tới mức này a.”



Lúc này Kim Dư mới phát hiện bên trái y thế nhưng còn có một người, là tên nhím tóc cam, khóe miệng y co rút, xoay người nằm lại, nhắm mắt làm như không thấy.



“Hừ, sở thích của tôi quỷ dị? Nếu so tôi với cái tên nào đó đem toàn bộ nội thất trong nhà biến thành màu cam, mặt tiền nhà thì biến thành một quả quýt, trong nhà vô luận là đồ gì cũng có màu hoặc hình dáng quả quýt thì còn bình thường chán!! Cậu đây thấy đời trước của cậu chính là làm quả quýt rồi, phải không? Đời này đầu thai lộn, thực con mẹ nó ủy khuất cậu quá!!” Lý Khiếu cuồng nhiệt yêu thích da thú bị cái con nhím đầu cam này khinh bỉ liền cho một cú phản kích cực sắc bén.



Mẩu đối thoại của bọn họ từ từ rót vào trong lỗ tai Kim Dư, khiến y có một cỗ xúc động muốn cởi giày ra rồi không ngừng chà lên mặt bọn họ. Hai người các người đều là loại kẻ tám lạng người nửa cân, có tư cách cãi nhau sao?!



Vì để không cho hai tên ngu này tiếp tục công kích nhau lộ ra cả đám sở thích có thể khiến cho người ta câm nín, Kim Dư cuối cùng nhịn không nổi mà thở dài, bật người ra khỏi giường, thanh âm như du hồn hỏi:




“Dám ngủ ngoài đường ở Ám Nhai, so với việc đi săn dị thú cấp A còn muốn chết hơn.” Quả Cam Lớn vui sướng khi thấy người gặp họa. Kết quả chính là bị Lý Khiếu trừng mắt liếc một cái.



“Chậc, Kim, cậu không xem tôi là anh em của cậu a! Cậu đã cứu được một mạng của Tiểu Lục, cho dù cậu đây phải ra ngoài đường ngủ, cũng không thể để cho anh em nhà mình đi mạo hiểm a! Huống chi rõ ràng nhà của tôi vẫn còn phòng dành cho khách! Yên tâm đi, người anh em, chỉ cần cậu không chê căn nhà da thú của tôi, cậu muốn ở đây bao lâu cũng được!”



Lý Khiếu nói, Tiểu Lục ở một bên cũng vui vẻ gật đầu. Thấy thế, Lý Khiếu cười một cái với Kim Dư vẫn có chút do dự, nói: “Hơn nữa có Kim ở đây, tôi có thể cập nhật sức khỏe của Tiểu Lục lúc nào cũng được, đây là tôi chiếm tiện nghi của cậu.”



Nghe Lý Khiếu nói như vậy, Kim Dư cũng hiểu nếu còn từ chối sẽ không tốt chút nào. Dù sao y cũng đã dốc sức chữa trị cho Tiểu Lục, hơn nữa kế hoạch của y cũng cần phải có sự trợ giúp của Lý Khiếu. Hiện tại chưa đủ tiền mua nhà ở Ám Nhai, vậy thì ở nơi này trước đi.



Thôi, chờ đến lúc mở được cửa tiệm kiếm được tiền rồi thì mua phòng ở sau vậy. Kim Dư nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã chuyển thành tối mịt, quay đầu nói với Lý Khiếu: “Một khi đã như vậy, vậy thì phiền toái Lý đại ca rồi.”



“Không có gì, không phiền toái. Còn có chuyện gì thì cậu cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp cậu.”



Kim Dư lệch đầu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên: “….Như vậy, có thể làm phiền Lý đại ca dẫn tôi đến đống rác lớn nhất tại Ám Nhai không?”



Nháy mắt, sắc mặt của Lý Khiếu và Cam Tử khẽ biến. Lý Khiếu nhìn chằm chằm Kim Dư, thấy người kia không có lấy nửa điểm lùi bước đành thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua dực hổ nhà mình, hồi lâu mới nhịn không được mà thở ra một hơi nói:



“Nếu Kim muốn đi, vậy Lý đại ca sẽ mang cậu đi. Chẳng qua… Nếu không có thần kinh và lực thừa nhận cực lớn cực mạnh, cậu vẫn không nên đi thì tốt hơn. Hình ảnh ở nơi đó, vĩnh viễn là hình ảnh tàn khốc nhất vẫn còn tồn tại tại Ám Nhai.”