Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 69 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Sau buổi lễ khai mạc, nghi thức khế ước chính thức bắt đầu. Ở đằng sau cánh gà, nhóm tân sinh vừa mới dùng hết mọi cách để bát tiên quá hải[51] đang xoa tay hưng phấn chờ đợi nghi thức khế ước.
Có thể đến được chỗ này thật sự không dễ dàng gì, trải qua đợt tranh đấu mạo hiểm tại sân huấn luyện, hiện chỉ còn một nửa số tân sinh mắt sáng như sói.
Đương nhiên dù đã thông qua buổi thí luyện, nhưng sẽ có một vài tân sinh không tham gia nghi thức khế ước này. Không phải do bọn họ vắng mặt vô cớ, chỉ vì nghi thức khế ước này là dành cho nhóm tân sinh tuyển chọn dị thú thích hợp với bản thân. Vì thế, nếu tân sinh đã có dị thú thích hợp rồi, thì chỉ cần tới xem là được, không cần vì chuyện này mà vứt bỏ dị thú của mình.
Rất hiếm khi xảy ra tình huống như vậy. Tuy hiện giờ số lượng dị thú vẫn nhiều hơn loài người gấp ba bốn lần, nhưng đa phần đều là dị thú phụ trợ không có sức chiến đấu hoặc là dị thú chiến đấu có sức chiến đấu thấp. Bởi vì số lượng dị thú từ cấp C trở lên không ngừng giảm sút, nên giá cả cũng bắt đầu tăng cao. Một con dị thú cấp B tốt có giá cao tới mức nếu không phải là gia đình khá giả bình thường thì không bao giờ mua nổi.
Bởi vì nghi thức khế ước của học viện săn bắn Hoàng Gia là một hoạt động nổi tiếng, hơn nữa bản thân học viện lại rất giàu có, cho nên trong nghi thức khế ước sẽ xuất hiện nhóm ấu thú cơ bản đều là dị thú cao cấp từ cấp C trở lên, thậm chí có vài năm còn xuất hiện hai ba con ấu thú cấp A.
Mà mấy con dị thú cấp A kia, chính là đối tượng cướp đoạt của toàn bộ tân sinh, thậm chí là lão sinh.
Sở dĩ còn có lão sinh là vì mỗi một năm, sau khi tân sinh tuyển chọn dị thú xong, vẫn sẽ có vài học sinh không chọn được dị thú thích hợp. Vì thế, bọn họ sẽ phải chờ tới nghi thức tân sinh khế ước năm sau, rồi lại tiến hành tìm kiếm một lần nữa. Đương nhiên vì để công bằng… lão sinh phải để nhóm tân sinh tìm dị thú thích hợp trước rồi mới đến lượt mình. Bởi vì lão sinh so với tân sinh dễ dàng phát sinh cảm ứng hơn, nên dễ dàng ký kết khế ước với dị thú hơn.
Đương nhiên, bởi vì dị thú đếm tới đếm lui cũng chỉ có gần một ngàn con, mà tân sinh tìm dị thú thích hợp lại tới hai ngàn người, hơn nữa số lượng lão sinh lại ở mức hơn năm trăm, dẫn tới việc sư thì nhiều mà cháo thì thiếu. Hơn nữa có thể xuất hiện trường hợp hai hoặc nhiều người chọn trùng một con dị thú, đến lúc đó, sẽ yêu cầu đám Kim Dư làm giám khảo ra mặt giải quyết.
Nhóm giám kháo sẽ dựa vào thực lực của học sinh, cảm ứng mạnh yếu, đồng thời dựa vào tâm lý và thể trạng của dị thú mà phán xét dị thú bị tranh đoạt kia sẽ đi theo ai. Đương nhiên, hạng mục mà ông chủ Kim phụ trách chính là tâm lý của dị thú. Kỳ thật, dựa theo lời nói của bạn Kim thì loại phán xét này hoàn toàn có thể để cho y và boss nhà y toàn quyền phụ trách, còn Kim lão, Long lão và hai vị trung niên sắc mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc kia hoàn toàn có thể thả lỏng nghỉ ngơi, lớn tuổi đi lại lung tung nhiều cũng không tốt.
Đương nhiên việc y xem nhẹ bốn vị vô luận là từ địa vị của bản thân hay là từ việc thực lực và lực lượng thế lực hoàn toàn không thể so được với y kia có thể dùng một câu thổ ngữ mà nói chính là: y hiện tại cho người ta xách giày, nhưng lại không xứng….
Nhưng mặc kệ ông chủ Kim có nghĩ như thế nào, nghi thức khế ước vẫn được bắt đầu sau lời mở màn hừng hực khí thế của hiệu trưởng lão nhân.
Hai ngàn tân sinh cứ như đánh máu gà vọt thẳng vào bên trong sân thí luyện, sau đó dưới ánh mắt chờ mong, một nhóm dị thú vừa mới thành niên hoặc bán thành niên được hai mươi con chim cánh dài cực lớn hợp lực chở từ trên không đáp xuống đất, lại được một trăm con dị thú phụ trợ đã thành niên dắt cả đám đến chỗ của tân sinh.
Tiểu Tuyết nghe xong liền dùng cánh che đầu, thu một tiếng. [Phải, nhóc không xấu, nhóc xinh đẹp muốn chết. Ông nhìn nhóc xong liền biết phải tìm bà xã như thế nào rồi!]
Tiểu Tuyết thu xong liền nhổ một cọng lông tuyết trắng từ cánh của mình xuống, dán lên cánh tiểu ô điêu.
Thu. [Nà, cái này cho nhóc. Anh họ hóa ra là một tên mắc bệnh mù màu trắng đen a. Trước kia ông còn chê cười nó nhất định sẽ không tìm được bà xã, mẹ nó kết quả nó còn sinh con trước cả ông, tuy rằng….. Nó hẳn là đã chết rồi, nhưng cái này cho nhóc mang theo. Có nó, ít nhất bộ tộc tuyết điêu hay hắc điêu cũng sẽ không dám đến gây sự với nhóc.]
Tiểu ô điêu nhìn cọng lông tuyết trắng trên cánh mình, chợt giật giật cơ thể, sau đó liền bổ nhào vào dưới cánh Tiểu Tuyết mà ngao ngao khóc lớn. Chỉ còn có một năm nữa là nó thành niên. Trước kia nó cũng biết bản thân rất là đặc biệt, bởi vì màu lông của nó mà bị tuyết điêu lẫn hắc điêu từ chối tiếp nhận. Từ sau khi cha mẹ chết đi, nó chỉ có thể cô độc một mình. Giờ đột nhiên có một người bà con xa tới thăm nó quan tâm nó, cho dù ông bác này đánh rắm rất thối rất hung dữ, nhưng lại là người đầu tiên quan tâm tới nó.
Vì thế, dứt khoát ôm đến không muốn buông tay.
Tình huống đảo lộn khiến Tiểu Tuyết hoàn toàn cứng đờ người không biết phải làm sao. Mẹ nó, mày khóc thì cứ khóc nhưng cũng đừng ôm ông đây mà khóc chứ! Đừng nói tới việc mày khóc có khó coi hay không, mẹ nó mày xấu muốn chết được! Nhanh chóng biến cho ông a!
Bất quá, cho dù Tiểu Tuyết muốn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh văng tiểu ô điêu kia, chỉ có thể dùng cánh che mặt mình lại, giả làm thân cây.
Mà lúc này, ở ngay bên cạnh đó không xa, lại nghe thấy vài tiếng gào hưng phấn hoặc tiếng gào khóc của thú nhỏ, trong đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu chó sủa lẫn tiếng rống của lão hổ Bánh Bao. Không cần phải nói cũng biết là thành quả của tụi Tiểu Bạch rồi. Đương nhiên, so với cái tên xui xẻo như Tiểu Tuyết thì ba đứa Tiểu Bạch và Nhị Hắc Vượng Vượng đã tốt hơn nhiều rồi. Bởi vì dị thú họ mèo và họ chó có không ít, cho nên bà con xa hay thân thích gần mà tụi nó tìm được cũng không phải là cô nhi gì, chỉ có một vài đứa là bị trưởng bối đem tặng, chính là cái con mèo không ngừng ngoác miệng ngao ngao kêu đó.
Mà vừa lúc đó, trên khán đài chủ tịch bỗng nhiên truyền đến thanh âm thâm tình của hiệu trưởng lão nhân:
“Các vị! Mau nhìn xem! Đây chính là dị thú của giám khảo a! Này có thể xem như là một nhánh nhỏ dị thú lúc xưa truyền thừa lại!”
Vì thế, nháy mắt, Đại Bạch Tiểu Bạch Vượng Vượng Nhị Hắc Tiểu Tuyết tập thể co rút miệng thú, sau đó xoay người, đồng loạt cho hiệu trưởng lão nhân một ngón giữa.