Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 76 :

Ngày đăng: 10:11 18/04/20


Cuối cùng, hai đứa đến đòi dị thú, một đứa thừa nhận nhận lầm, đứa còn lại thì bị vạch trần là tên chủ nhân cặn bã bị người người hô hào đánh chết, chẳng những không khiến cho ông chủ Kim bị tổn thất một tí ti gì, ngược lại còn khiến cho mấy ngàn người vây xem sinh ra hảo cảm quỷ dị…..



Kết quả như thế trực tiếp dẫn đến, mục đích của ông chủ Kim đến học viện săn bắn Hoàng Gia, cuối cùng đã thành công.



“Tôi nói mấy người a! Thấy Lam Tử nhà tôi không? Thấy không? Cậu ta không thể tìm được dị thú thích hợp cho mình suốt ba năm trời, ấy vậy mà chỉ mới vừa đến cửa tiệm của vị giáo khảo kia thôi nha, liếc mắt một cái liền tìm được Bé Đần! Mấy người không biết đúng không? Lam Tử vừa dẫn Bé Đần đi tiêu diệt con rùa của tên Tóc Xanh đó!! Dị thú của tên Tóc Xanh mấy người cũng biết lợi hại cỡ nào mà, vậy mà vẫn chết trong tay Bé Đần đó thôi?!” Khuông Tử tóc đỏ dùng vẻ mặt đứng đắn, ngữ điệu phong phú đặc sắc vừa ngồi rung đùi vừa nói với đám học viên, “Cho nên nói ông chủ của cái tiệm kia rất là lợi hại! Mở ở trong Ám Nhai đó! Dám mở tiệm trong Ám Nhai, tuyệt đối phải là kẻ mạnh a!!”



Học viên nghe Khuông Tử nói xong, có không ít cặp mắt phát sáng rực rỡ. Bọn họ hoặc là bạn của bọn họ đều không thể tìm được dị thú thích hợp. Nếu cái tên Lam Tử được xưng là ‘một trăm năm cũng chả tìm được dị thú’ lại phát hiện được dị thú thích hợp với y tại cửa hàng trong Ám Nhai của vị giám khảo Kim kia, vậy bọn họ lại càng có cơ hội!



“Cậu nói thật sao? Mau nói đi, cửa hàng kia tên gì?!”



“Phải a phải a, chúng ta cũng mau đến đó xem thử đi. Bạn gái tôi vẫn chưa tìm được dị thú nữa!”



“A a a, để tôi nói cho các cậu biết, cửa hàng trong Ám Nhai kia gọi là 138…”



Ở bên này, Khuông Tử hưng phấn cùng với đám bạn học hưng trí bừng bừng tám về cửa hàng thú cưng dị thú số 138, ở bên kia, Lục Kiên đang bị Hoàng Lương và Lam Tử dùng sức lôi kéo, miễn cho tên này tuốt kiếm chọt óc Khuông Tử.



Nói cái gì Bé Đần diệt hậu duệ Huyền Vũ của hắn hả?! Bà nó, chỉ cần một tay cũng đủ ném nó tuốt ra xa rồi!! Cái con chó ngu đó làm cái qué gì mà diệt được Huyền Lục của hắn?! Chỉ cần Huyền Lục dùng Mộc Đằng Thuận là có thể chọt xuyên người nó rồi a!! Tóc đỏ chết tiệt nói dối không biết chớp mắt, ông lấy thân phận truyền nhân Mao Sơn đời thứ một ngàn hai trăm lẻ năm nguyền rủa mày bị sét đánh! Sét đánh!!



Sau đó, bầu trời dần dần đen kịt lại, đột ngột xuất hiện một đạo cuồng lôi, ngoan độc bổ thẳng xuống đấu trường nơi tóc đỏ đang đứng. Cũng may đánh không trúng, nhưng tóc đỏ lại bị đá hợp kim trên trần nhà rớt thẳng xuống mấy đầu ngón chân.



"Ngao a a a ——! ! Tóc Xanh! Mày lại nguyền rủa tao! !"



Lục Kiên phát tiết xong liền đẩy mắt kính âm trầm mỉm cười: “Không ai có thể tránh được lời nguyền rủa của ta, không ai cả!”



Lời nói mang theo hàn ý dày đặc khiến Lam Tử và Tóc Vàng nhịn không được rùng mình nổi da gà. Tóc Vàng trực tiếp buông tay, đen mặt ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hắn vừa mới nhớ tới cái lần vô duyên vô cớ rớt xuống vực sâu suýt chết. Lúc đó hắn vừa mới đoạt được cơ hội cùng đi săn với Lam Tử từ tay Tóc Xanh….



Sự kiện tìm tra hoàn tất, cũng là lúc nghi thức khế ước dị thú chấm dứt. Cuối cùng, có hơn một ngàn năm trăm người không tìm được dị thú thuộc về mình. Ông chủ Kim thấy thế nhất thời hai mắt tỏa sáng, đang kéo râu hiệu trưởng Hồ Ly nói gì đó, thì đã thấy đại lão Ti Ương chậm rì rì đứng lên, vẫy tay với mấy cái máy quay phim. Sau đó chỉnh trang lại quần áo của mình.



Hai mắt ông chủ Kim chợt lóe sáng, phất tay gọi Tiểu Bạch lại, sau đó lấm la lấm lét nói thầm bên tai nó. Tiểu Bạch meo một tiếng, dùng tốc độ nhanh như bay lao đi.



Sau đó, đại lão Ti Ương nhìn thẳng vào ống kính máy quay nói:



“Các bạn học! Các vị hướng đến vị trí thợ săn cường đại và các vị thám hiểm! Nếu hôm nay, hoặc là đến bây giờ, các vị vẫn chưa tìm được dị thú cường đại thực sự thuộc về mình, cũng đừng hoài nghi năng lực của bản thân, cũng đừng hoài nghi vận khí của các vị! Đó chỉ là bởi vì thời cơ chưa tới, chỉ là bởi vì các vị còn chưa tìm được nơi nuôi dưỡng dị thú tốt nhất toàn cầu mà thôi!



Các vị không cần lo lắng. Dị thú có mặt hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong đàn dị thú của tôi. Trong ‘Trại chăn nuôi dị thú Ti Ương’, còn có hơn một vạn dị thú chủng loại đa dạng, đang chờ các vị tới lựa chọn….”



Ngay lúc đại lão Ti Ương đang trào dâng cảm xúc không ngừng quảng cáo trại chăn nuôi dị thú của hắn, khán giả cũng đang tập trung tinh thần nghe ngóng, bỗng nhiên! Trên màn hình thật lớn, phía sau chú hai Ti Ương, đột ngột xuất hiện một cái bảng nhỏ nền vàng viền hồng chữ đen.



Bảng hiệu là do một con mèo hai đuôi cấp A và một con gấu mèo cấp B+ giơ cao, mặt trên còn viết vài chữ to to:




Ngay lập tức, ngón tay vói thẳng vào bên trong lỗ nhỏ mềm mại. Xúc cảm mềm mại lại chật chội kia khiến hắn thiếu chút chịu không nổi mà trực tiếp tiến vào!



Nhưng Kỳ Thanh Lân vẫn giữ được vài phần lý trí, vung tay cởi hết toàn bộ quần áo trên người mình, đồng thời rút cánh tay đang vuốt ve bên hông Kim Dư về, lấy ra một cái lọ nhỏ, chậm rãi đem chất lỏng trong lọ đổ lên vật nhỏ đang dựng thẳng của Kim Dư. Cảm giác lạnh lẽ khiến mặt sau Kim Dư rút lại.



“Ô, đừng kẹp! Đừng khẩn trưởng. Tôi sẽ cho cậu thật sướng.” Kỳ Thanh Lân cuối đầu bên tai Kim Dư nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng liếm lên lỗ tai Kim Dư, khiến người phía dưới run rẩy không ngừng.



Chất lỏng ở phía trước chậm rãi chảy tới phía sau, chảy vào bên trong lỗ nhỏ, khiến ngón tay còn nằm bên trong lỗ nhỏ càng dễ dàng hoạt động, dễ dàng vói sâu vào trong, chạm đến điểm mẫn cảm.



“Ha a…..Đừng….Đừng đụng chỗ đó!” Kim Dư nhịn không được sợ hãi kêu thành tiếng, khoái cảm cực lớn đột ngột vọt tới, khiến y không biết phải làm thế nào cho phải.



“…” Trả lời lại y chỉ là một trận trầm mặc, ngón tay Kỳ Thanh Lân càng kịch liệt quấy lộng.



“Ưm….Ưm a….Ha a….” Kim Dư vừa ngứa lại vừa sướng đến bất khả tư nghị, thở dốc không ngừng, lại thêm bàn tay của Kỳ Thanh Lân không ngừng vuốt ve đằng trước y, khiến đầu óc đã không thể tự hỏi, thân thể lại vì cảm giác sướng điên người mà không ngừng vặn vẹo đòi hỏi.



Phân thân phía trước đã trở nên hưng phấn cực kỳ, sôi sùng sục, chất lỏng nóng rực lách tách lách tách rơi xuống drap giường đen, dị thường bắt mắt.



“A…..Hô….A …..A…..A a…..” Bởi vì động tác ôn nhu lại mang chút kịch liệt của Kỳ Thanh Lân, lỗ nhỏ của Kim Dư càng lúc càng mềm mại, bên trong cũng không ngừng mút chặt lấy ngón tay Kỳ Thanh Lân.



Kỳ Thanh Lân cảm nhận được sự biến hóa của Kim Dư, khóe miệng xả ra một cái mỉm cười vừa lòng, lại nhét thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ, gắt gao ôm chặt lấy người phía dưới đang giật mình nhảy dựng lên.



“A a a a! Hô…. Ha a a….Anh….Ô….Đừng….đừng chọc…. ngoáy nữa….Tôi chịu không nổi….”Kim Dư bất giác lắc đầu, toàn thân run rẩy không ngừng, hiện tại chỉ cần thêm một chút kích thích nữa y liền lên đỉnh ngay tức khắc. Người kia giống như đã đoán trước được, ngón tay mạnh mẽ không ngừng rút ra lại đâm vào, khiến Kim Dư phải khản giọng gào thét.



“Ô! Anh….buông ra….mau buông ra a…..” Tiếng rên rỉ lại mang theo một ít nức nở, bộ dáng ôn nhuận ngoan ngoãn không biết làm sao khác với ngày thường, khiến Kỳ Thanh Lân nhịn không được hít sâu một hơi.



Bốn ngón tay đang quấy lộng trong lỗ nhỏ đột ngột rút ra khiến Kim Dư thét lên một tiếng, cự vật cứng rắn nóng rực của Kỳ Thanh Lân chỉa thẳng vào cửa động đang run rẩy của Kim Dư, chậm rãi chà sát.



Nhiệt độ kỳ dị khiến thân mình Kim Dư nhịn không được run rẩy, vô số tế bào không ngừng kêu gào muốn nhiều hơn nữa, “Thanh….Thanh….Nhanh lên…… A a a a a! !"



Ngay lúc đó, một cú thọc sâu truyền khắp toàn thân Kim Dư, cơn khoái cảm đột ngột lại mãnh liệt khiến cảnh vật trước mắt toàn bộ biến thành màu đen.



“A….Ha a….A a…..Thanh!”



“Ừ. Anh ở đây.” Nói xong, Kỳ Thanh Lân lại phủ toàn bộ thân mình lên người Kim Dư, động tác vẫn cứ kịch liệt như cũ. Đôi mắt kim sắc hiện tại đã nhuốm đầy tình dục, điên cuồng chiếm hữu.



Cho đến hồi lâu sau, tiếng rên của Kim Dư đã trở nên khàn đặc, hai người mới cùng lúc lên đỉnh, mà bởi vì động tác và khoái cảm quá kịch liệt, Kim Dư chịu không nổi đành hôn mê bất tỉnh, nhưng người phía trên, vẫn tiếp tục động tác đâm chọt sâu đến tận cùng.



Hắn không muốn ngừng, giống như kẻ đói khát ăn được đồ ăn ngon, muốn đem cái giờ khắc này duy trì liên tục đến vĩnh viễn.