Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 8 : Oán niệm của tập thể đi đổ rác
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Ở bãi rác, bởi vì có rất nhiều thức ăn ngon thừa mứa bị vứt bỏ, cho nên có rất nhiều dị thú thương tật hung dữ tới kiếm ăn khiến người trong Ám Nhai đều tự giác tránh lui. Nhưng cho dù người trong Ám Nhai có ăn ở mất vệ sinh không thèm đi đổ rác tới mức nào, thì ít nhất một tháng cũng phải đổ rác một lần a.
Đương nhiên, nếu cậu nhiều tiền thì không có chuyện gì để nói, có thể thuê người chuyên đi đổ rác giúp. Chẳng qua người trong Ám Nhai có thuộc tính hung tàn, cho dù là ông lão bán vỉa hè hay là bà nội trợ ru rú ở trong nhà vẫn có thể cởi giày giáng cho bạn một bạt tai, sau đó rút đao chém chết chủ nhân là bạn.
Cho nên, đối với loại ‘quần thể yếu thế’ hung tàn này, phí đổ rác ở Ám Nhai dĩ nhiên không thể so với phí đổ rác phổ thông. Đã có hai tên ngu rảnh rỗi làm công tác thống kê phát hiện ra, chi phí mướn người đi đổ rác ở Ám Nhai, bất luận là nam hay nữ, bằng với chi phí chạy ra ngoài Ám Nhai tìm mỹ nhân chơi qua một đêm tình.
Vì thế, đám ngốc ở Ám Nhai tổng kết ra được một câu: Rác có nhiều tới cỡ nào thì phí dụng cũng vậy thôi. Chẳng qua hình dáng người đổ rác và thùng rác khác nhau chút, có thể cho qua, cho qua.
Nhưng mà! Ba ngày gần đây, các đại gia có tiền nhàn rỗi chuyên mướn người đổ rác phi thường khiếp sợ lại không thể lý giải nổi. Bắt đầu từ ba ngày trước, đám người lao công dọn rác bắt đầu đòi tăng phí. Ba ngày hôm sau, chi phí đổ rác lại đòi tăng thêm một lần nữa khiến bọn họ không thể chịu đựng nổi!!
Vì thế các đại gia trong Ám Nhai không hài lòng một chút nào. Cậu nói tăng phí là tăng sao, vậy có khác nào vác dao đi xin tiền?! Bãi rác Ám Nhai không phải chỉ bẩn hơn chỗ khác một chút, loạn hơn chỗ kia một chút mà thôi, có phải có con mãnh thú cấp S ngồi xổm ở đó chờ các cậu tới đâu mà đòi tăng phí?! Cái này chính là được voi đòi tiên phong cách ăn giựt tiền?! Cùng lắm thì gia đây tự mình đi đổ, để xem các cậu còn đòi đình công tăng phí cái kiểu gì nữa.
Cho nên, đám đại gia có tiền có thực lực cao cũng bởi vì điều này mà phá lệ vác thùng rác nhà mình chậm rãi đi tới bãi rác lớn nhất trong Ám Nhai.
Mà lúc chạy tới bãi rác, đại gia này lại đụng phải không ít người quen nha, lúc đầu mọi người còn cảm thấy rất hứng thú, chậc chậc, nhìn xem, người ta ai ai cũng là thợ săn cấp bảy, cũng phải tự mình đi đổ rác đó, không thấy sao?
Bất quá, thời gian trôi qua, người quen càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngay cả thám hiểm giả cấp chín cũng phải tự mình đem cái thùng rác cực lớn đến bãi rác đổ, cho dù có ngu tới đâu, cũng cảm thấy có chút không ổn ….
Chỉ là đi đổ rác thôi sao, sao lại cảm thấy giống như đi săn mãnh thú đến vậy.
“Ha hả…. Bánh Bao với Tiểu Tuyết thật tinh ranh, xem ra tối nay đám này phải tiêu tiền hơi bị khẩm nha. Tao đã nói mà, con người kỳ thật a, mặc dù có lúc khiến bọn mày hận muốn chết, bất quá bọn hắn luôn có vài chỗ đáng yêu. Mấu chốt chính là, chúng ta cần người tốt, nhưng đối với bọn người xấu, chúng ta cũng phải cố gắng cảm hóa tụi nó, phải biến tụi nó từ người xấu trở thành người tốt!”
Sau khi đám người ngu ngốc ở Ám Nhai rời khỏi, trong một cái ngõ không được ánh mặt trời chiếu tới, xuất hiện một nam tử trẻ tuổi trầm ổn, rất tuấn tú nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, thân hình gầy yếu từ từ bước ra.
Nếu Lý Khiếu có mặt ở đây, liền nhìn ra người này chính là Kim Dư vốn đã đáp ứng ở nhà hắn, sau đó lại đột ngột làm phản chạy tới bãi rác này. Mà tên nhím cam kia khẳng định sẽ kinh ngạc mà chỉ vào y, vì sao cái thằng nhóc này, mới ba ngày không thấy, lại gầy xuống thấy sợ, tinh thần cũng có chút không tốt.
Kim Dư híp đôi mắt hoa đào lại nhìn, y phục trên người vốn sạch sẽ lại có không ít chỗ dính máu rửa không sạch và da lông của dị thú. Nhưng dù vậy, khi Kim Dư đứng hòa lẫn với đám dị thú bị thương, lại có vẻ rất hài hòa. Mà đám dị thú trước đây hễ có người tới gần là phóng ra địch ý cùng cực thì lại cực kỳ nhu thuận thân mật với nam tử đang từ từ tiến tới đằng sau chúng.
“Ai! Tuy tao là ông chủ của tụi mày, cũng rất muốn dẫn tụi mày đi ăn một bữa cơm no đủ, nhưng không có tiền thì rất khó làm anh hùng a!! Ông chủ tao chỉ có một tử kim tệ, chúng ta lại có tới hai mươi tám miệng ăn…. Úc, cho dù mỗi ngày gặm bánh mỳ thì cũng chỉ có thể chống đỡ nửa tháng! Thân thể tụi mày lại càng phải được bổ sung chất dinh dưỡng nhiều hơn nữa, cần phải mua thuốc, chữa bệnh, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự sẽ bị chết đói trong cái xó này.”
Ngao ô...
Liệt diễm báo chỉ còn một mắt kia nghe vậy liền cúi đầu, tiến lên cọ cọ tay Kim Dư, sau đó lại bị Kim Dư thẳng tay tát một cú xuống đầu.
“Bánh Bao, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được đi ăn cướp! Ít nhất trong lúc Đại Bạch còn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực chiến đấu thì không được! Ngô, bất quá bọn người kia còn chưa tìm ra được chỗ nào để đổ rác nha…. Hắc hắc, ông nghĩ ra một cách kiếm tiền không tồi rồi! Còn là cái nghề độc quyền nữa chứ!!” Kim Dư nói xong, trên mặt liền lộ ra nét cười gian, xoa xoa đầu liệt diễm báo, bắt đầu nói:
“Bánh Bao, đem vòi nước lại đây, đã đến giờ tắm rửa tiêu độc rồi!”