Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 81 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Đối với nghi vấn của Kim Dư, Bạch Toa không cần trả lời, sắc mặt của cô cũng đã nói lên hết thảy.
Bí mật đã giữ nhiều năm, nháy mắt đã bị người khác nói toạc ra, loại tư vị này rất khó tiếp thu. Cho nên Bạch Toa chỉ có thể lộ ra nụ cười còn khổ hơn khóc, nhìn Kim Dư nửa ngày mới gật đầu nói:
“Kim huynh nói đúng, ta chính là như vậy. Cho dù là huyền quy thú có lực phòng thủ cao nhất trong tất cả các dị thú thì đến lúc cùng ta ký kết khế ước cũng lăn ra chết bất đắc kỳ tử…. Đó là lần cuối cùng ta quyết định ký kết khế ước với dị thú, lúc ấy ta đã nghĩ, nếu lần này thất bại, ta không muốn dị thú nữa, dù ta có đủ tiền mua dị thú mới, ta cũng không thể mở to mắt nhìn chúng nó vì ta mà chết.”
Nói tới đây, Bạch Toa dừng lại, khẽ thở dài một cái: “Nhưng mà đại tỷ lại nhìn thấy quảng cáo ở học viện của huynh. Tỷ ấy ép ta phải tới đây. Tuy ta đã chết tâm, nhưng không thể phủ nhận một điều, đến hiện giờ, trong lòng ta vẫn còn ẩn ẩn chờ mong.”
“….Nói nhiều như vậy, ta nghĩ huynh chắc là sẽ không bán con dị thú kia cho ta đâu, phải không?” Cho dù là ai cũng sẽ không bao giờ muốn để cho dị thú của mình đâm đầu vào chỗ chết, huống chi Kim Dư ngay cả bán dị thú phụ trợ bình thường cũng đã lo lắng không ngừng như thế.
Nhưng Kim Dư nghe Bạch Toa nói xong, biểu tình trên mặt lại rất cổ quái. Y nhìn Hắc Đoàn lại nhìn Bạch Toa, tới lui mấy lần, sau đó mới sâu xa mở miệng: “Toa Toa a…..”
Thân mình Bạch Toa cứng đờ, những tưởng sẽ nghe được câu cự tuyệt, nhưng ngay sau đó bên tai cô lại vang lên lời nói khiến cô phải trừng lớn hai mắt.
“Toa Toa a, không cần lo lắng, tuy thằng nhóc này theo em sẽ không bất đắc kỳ tử mà chết, cũng sẽ không khiến em trọng thương, nhưng loại thể chất như của hai đứa mà ở cùng một chỗ thì, quả thực chính là một đại sát ý cực kỳ nghịch thiên, nhà em rộng tới đâu hử?”
Bạch Toa lộ vẻ không tin, lời Kim Dư vừa mới nói cô chỉ nghe lọt được một câu ‘sẽ không bất đắc kỳ tử mà chết, cũng sẽ không khiến em trọng thương’, còn những thứ khác thì hoàn toàn bị xem nhẹ. Làm sao có thể có dị thú có cùng thể chất với cô được chứ?!
Cho nên, trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới người trong bộ tộc Bạch Hổ đều xem Hắc Đoàn là địch nhân thứ nhất, còn Kim Dư lại là địch nhân thứ hai. Lừa đảo! Ngay cả thú gây tai họa cũng dám bán, có đạo đức có tâm can hay không a?!
Thôi, loại oán niệm này đối với ông chủ Kim mà nói, hoàn toàn chả có tí áp lực nào.
Kim Dư nhìn nhóm người đầu tiên rời đi, lại nghĩ có nên để Đại Bạch và Vượng Vượng mở cửa để cho nhóm người tiếp theo vào hay không, đa số đám dị thú đã bỏ của chạy lấy người hết rồi, khẳng định còn lại rất ít, y cũng không cần gây khó dễ quá.
Kết quả cuối cùng quả nhiên giống với suy nghĩ của Kim Dư, thậm chí có hơn chứ không kém, ước chừng có khoảng ba trăm bảy tám chục người từ ngoài sân tràn vào nhà đi hết một vòng, kết quả, lúc mọi người đi ra, dị thú dừng lại bên chân thế nhưng cũng chỉ có năm con. Quả nhiên là dị thú chọn người, chất lượng của mấy người sau này, còn không bằng mười người nhóm đầu tiên.
Trong năm con đứng bên chân kia, chỉ có hai con là dị thú chiến đấu cấp D. Tuy hai người kia biết dị thú bên chân bọn họ là thích hợp nhất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định tìm dị thú cao cấp hơn một ít, cho nên cuối cùng đành phải nói một tiếng thật có lỗi rồi bỏ đi. Ba con dị thú phụ trợ kia, cũng có hai người không quá tình nguyện, Kim Dư cười lạnh một tiếng tiễn khách. Cuối cùng còn sót lại một người, nghĩ một hồi, quyết định nhận đa đa thú cấp E kia, nhưng trong lúc hắn do dự, con đa đa thú kia đã xoay người bỏ chạy, khiến người kia phải sửng sốt một hồi.
“Chậc chậc, ngượng ngùng rồi, dị thú nhà tôi có chút mẫn cảm, nếu cảm thấy người ta không muốn, nó sẽ bỏ đi. Cậu nên tới nhà khác xem đi~” Do dự mua hay không hả, ông đây không thèm bán đấy! Tưởng bản thân có tiền thì ngon lắm à? Dị thú của ông đều là bảo bối! Cho mày nhìn là nể mặt mày lắm rồi~
Khách hàng cuối cùng cũng đã giải quyết xong, ông chủ Kim bóp bóp bả vai, cảm thấy bản thân mệt muốn chết, đang định bảo boss nhà mình tới mát xa một chút, trước cửa lại xuất hiện thêm bốn cái đầu, hai đầu người, hai đầu thú.
“….Đóng cửa, thả Nhị Hắc!”