Cửa Hàng Dị Thú Số 138
Chương 87 :
Ngày đăng: 10:11 18/04/20
Tiểu Tuyết đối với việc hứa hẹn phục tùng tuyệt đối của con Hỏa Phượng kia rất là không nói nên lời, thậm chí còn hận không thể trực tiếp đập cánh lên cái đầu đã bị nấu chín của tên kia một phát, nhưng đối với một thằng nhóc hoàn toàn không biết gì về phẩm tính của con cá voi thời tiền sử kia mà nói thì, hiện giờ mới là hạnh phúc –
Thu ngang~ [Mi có thể khiến cho cha ta khôi phục thần trí thật sao? Nếu mi có thể làm được, ta cam đoan sẽ trở thành dị thú trung thành nhất của mi! Hơn nữa, ta sẽ cố gắng xóa bỏ cừu hận với nhân loại.]
Kim Dư khẽ nhướn mày, tên này muốn đuổi tận giết tuyệt nhân loại sao? Bất quá nhớ đến cảnh ngộ của tên này, ông chủ Kim cũng hiểu được nguyên nhân. Nhưng dị thú trung thành nhất thì….
“Ê, tụi mày cảm thấy đứa nào trung thành với tao nhất hả?”
Kim Dư quay đầu nhìn đám dị thú cấp A đang xem náo nhiệt.
Sau mấy giây ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nháy mắt cả đám đều nhào vào nhau cào cấu cắn đạp thành một đoàn.
Ngao ô! [Đừng có tranh công với ông! Ông đã sớm quyết chí phải trở thành đệ nhất manh sủng của ông chủ!!]
Rống! [Cút qua một bên chơi đi, đây mới là dị thú trung thành nhất đây này, chú manh sủng kệ chú, không có thú nào quản chú đâu!]
Ngao vượng! [ Khuyển tộc từ cổ chí kim đều là bằng hữu trung thành nhất của nhân loại! Dĩ nhiên cũng là dị thú trung thành nhất! Nhị Hắc, cậu bước qua một bên đi, thực lực kém thì đừng có nhào tới gây thêm phiền phức nữa!]
Sau mười phút cắn lộn, Tiểu Bạch, Bánh Bao, Nhị Hắc, Tiểu Tuyết bởi vì đủ loại nguyên nhân mà rời khỏi vòng chiến, chỉ còn lại Đại Bạch và Vượng Vượng, hai đứa thiên lôi câu động địa hỏa, hận không thể lập tức nhào tới đấu một trận ngươi chết ta sống.
Nhìn hình ảnh như vậy, Kim Dư quay đầu nhìn Hỏa Phượng đã có chút dại ra, cười he he, nói: “Mày xem, kỳ thật bên người tao không thiếu đám nhóc trung thành đâu.”
Hỏa Phượng nghe thấy, đôi mắt đỏ chợt lóe lên vài phần ảo não, nhưng nó còn chưa kịp mở miệng nói gì, nam tử đối diện bỗng cười, nói: “Tao dựa vào tâm của mình mà đối xử với tụi nó, cho tên tao tin, tụi nó cũng sẽ đối xử với tao như vậy. Không trả giá thì làm sao có hồi báo? Cái mặt của tao cũng không thể tự tạo ra thẻ tín dụng VIP được.”
Vì thể Hỏa Phượng sững sờ đại chỗ, không hiểu. Lúc này, bên cạnh bỗng truyền đến một trận khí lạnh, thiếu chút nữa đã khiến Hỏa Phượng trực tiếp quơ cánh công kích.
Thu~ [Y là chủ nhân tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là chủ nhân tốt nhất mà tụi Tiểu Bạch và Đại Bạch gặp được. Có thể đãi ngộ của y dành cho chúng tôi không phải là loại tốt nhất, nhưng cứ tin tôi đi, lòng tín nhiệm và cảm giác ấm áp của y mang lại không ai có thể so được. Đương nhiên, đôi khi y cũng làm ra mấy trò hứng thú ác liệt khiến người ta không thể không co rút cả người, cậu cứ coi như chưa từng nhìn thấy gì là được rồi.]
Tiểu Tuyết cố nén xúc động quơ cánh giới thiệu ông chủ nhà mình cho Hỏa Phượng biết. Đương nhiên cũng coi như là để gia tăng tình cảm giữa thú và thú, có trời mới biết nếu ông chủ nhìn thấy tụi nó không thèm nhượng bộ lui binh, không biết y có kê đơn với tụi nó không đây nữa….. Đối với mấy người phúc hắc mà nói, giới hạn cuối cùng chính là, không có giới hạn cuối.
Hỏa Phượng nghe thấy Tiểu Tuyết nói cũng không tỏ ra biểu tình gì. Nó không tùy tiện chỉ dựa vào sự tín nhiệm và hảo cảm của nhân loại mà trở thành một con thú ngoan ngoãn, người này rốt cục là như thế nào, sau này sẽ phán xét sau! Hiện tại….
Thu! [Mi có thể cách xa ta một chút được không?!]
Tiểu Tuyết giận dữ. Má nó! Nếu ông không suy nghĩ cho cúc hoa của cậu, ông cũng không thèm để ý tới cậu! Lại đập thêm một tầng băng vụn, Tiểu Tuyết hất mỏ rời đi.
Thu! [Cậu càng cút tới chân trời thì càng tốt! Ông ghét nhất là đứng gần mấy đứa tỏa nhiệt!!]
Vì thế, Hỏa Phượng giận dữ. Bất quá, nó lại bị trọng thương không thể đánh trả, liền ở trong lòng ngao ngao phát thệ, đợi bản đại nhân khỏe lại, nhất định sẽ dùng lửa đốt chết mi!!
Trong lúc Hỏa Phượng ấm ức, Đại Bạch và Vượng Vượng vẫn còn ở bên cạnh hừng hực đấu đá, Kim Dư và Kim Khiêm ở bên kia đã giải phẫu xong cho Hắc Phượng. Kỳ thật, Kim Khiêm chịu trách nhiệm lấy vi mạch khống chế ra khỏi cơ thể Hắc Phượng, Kim Dư thì phụ trách đem ba vi mạch trong đầu Hắc Phượng xóa đi, còn dùng cả hỗn độn nguyên khí bảo vệ đầu óc cho nó.
“Nơi này có thể xem như là Địa Cầu.”
“Địa Cầu? !”
“Nói cái gì! !”
“Cái gì mà kêu xem như?”
Quả nhiên hai chữ ‘Địa Cầu’ kia đã khiến mấy người ngồi đối diện có chút khiếp sợ. Tuy lúc nãy đã cảm thấy cảnh sắc nơi này quả thực cực kỳ giống cái hành tinh truyền thuyết kia, hơn nữa cũng khiến bọn họ sinh ra một cảm giác thân cận an bình, nhưng khi nghe được lời khẳng định, vẫn làm cho bọn họ có chút khó mà tin nổi.
Dù sao, từ lúc bọn họ được sinh ra cho tới bây giờ, sự tồn tại của Địa Cầu, đều chỉ có ở trong mộng tưởng và sự tưởng tượng, đó là gia hương mà tất cả mọi người đều khát vọng đều hướng tới. Nhưng đã từ rất rất lâu rồi, bọn họ đã không còn nhớ đường về, không ngừng phiêu bạc trong vũ trụ. Cho nên, giấc mộng của tổ tiên lại được bọn họ vô tình hoàn thành, khiến mức độ thừa nhận có chút quá lớn.
“Mẹ của tôi a….. Tôi nhất định phải chụp ảnh lưu niệm! A ngao ngao! Có ai mang máy ảnh không?! Điên rồi a, bổn thiếu gia thế nhưng lại tới được Địa Cầu! Địa Cầu! Nói ra liền có thể hù chết được cả đám người a!!” Sơn Bạch Lộc kích động dùng sức lục lọi ba lô của mình, sau đó hung hăn cắn răng, tự thề với lòng sau này cho dù có ăn cơm hay đi ngủ cũng đều phải mang máy ảnh theo!!
“Phắc! Im lặng chút coi!” Kim Khiêm đen mặt đạp Sơn Bạch Lộc qua một bên, đưa mắt tràn ngập thâm ý nhìn Kim Dư: “Cậu và nó có quan hệ gì? Quên đi, vẫn là giải thích trước tốt hơn, nơi này rốt cục có phải là Địa Cầu hay không. Nếu là phải, lẽ ra nó phải là một hành tinh chết mới đúng.”
Kim Dư nghe vậy lại nở nụ cười, tên này quả nhiên là điển hình của bộ dáng phẫn trư ăn lão hổ. Suy nghĩ trong đầu gã vẫn không hề bị quấy nhiễu chút nào.
“Nơi này quả trực là Địa Cầu, chẳng qua không phải là Địa Cầu trước kia. Các người cũng đã biết nguyên nhân vì sao con người lại rời bỏ Địa Cầu rồi chứ, sau đó trải qua vạn năm thậm chí trăm ngàn năm, mới có thể sinh tồn trong hệ hành tinh hiện tại. Trong thời gian trăm ngàn năm kia, Địa Cầu đã biến hóa cực đại, quá trình đó tương đối phức tạp nên không nhiều lời, tóm lại là bởi vì có sinh vật tiến hóa ngoài ý muốn, dẫn đến toàn bộ động vật trên Địa Cầu đều bị diệt tuyệt. Chỉ còn lại thực vật là còn có khả năng sinh trưởng, nhưng nếu tình trạng này vẫn cứ tiếp tục, tương lai không xa, thực vật trên toàn bộ Địa Cầu cũng sẽ bị chết sạch.”
“Đến lúc đó, Địa Cầu lại một lần nữa tiến hành quá trình diễn hóa vạn vật. Nhưng bởi vì hoàn cảnh Địa Cầu có hơi chút lệch lạc, có lẽ đối với sinh vật đã tiến hóa thành thục sẽ không có chút uy hiếp nào, nhưng đối với những sinh mệnh ban sơ nguyên thủy mà nói, loại lệch lạc này sẽ mang tính hủy diệt. Cho nên nói, Lão Gia Tử sinh sống ở Địa Cầu, động vật còn sót lại như tôi, cho dù có kỳ quái một chút cũng đừng có ngại.”
Mấy người đang nghiêm túc nghe Kim Dư nói, nhưng vừa nghe tới câu cuối cùng, dưới chân liền trượt một cái, thiếu chút nữa té oạch xuống đất.
“Lão đại! Anh đừng có dùng cái loại biểu tình nghiêm túc thật lòng đó đùa giỡn nữa được không hả? Ở trên cái tinh cầu như vậy thì làm sao mà sống chứ!”
Kim Dư cười tủm tỉm nói một tiếng xin lỗi, nhưng Kỳ Thanh Lân và Kim Khiêm nhìn thấy nụ cười kia, như thế nào cũng đều cảm thấy kinh hãi.
“Ha ha, câu cuối là tôi nói đùa thôi. Dù sao vòng tuần hoàn tự nhiên ở đây rất tốt, lại rất cần động vật. Có lẽ đám dị thú ở đây sẽ có thể thích ứng hoàn cảnh nhanh thôi, khả năng sinh tồn chảy trong huyết mạch của tụi nó sẽ nói cho tụi nó biết phải sống như thế nào.”
Lý Khiếu nghe thấy, mắt sáng ngời: “Cậu định để cho đám dị thú bị thương sinh sống ở trong này?”
“Đúng vậy, ở đây rất lớn, hơn nữa có đủ loại hoàn cảnh, tôi nghĩ tụi nó hẳn sẽ thích nơi này. Vừa lúc tôi cũng không cần phải phát sầu tìm chỗ thu lưu tụi nó nữa. Coi như được lợi đôi bên đi.” Kim Dư gật đầu. “Bất quá, trong vòng vài năm đầu, tôi sẽ không đưa số lượng lớn dị thú vào đây sống. Năng lực sinh tồn của dị thú so với động vật trên Địa Cầu mạnh hơn rất nhiều, cho nên vì để cân bằng, tôi sẽ đưa vài đứa dị thú bị thương hoặc là ấu thú tới đây sống trước. Đến lúc thích hợp, tôi cũng sẽ kiềm kẹp lại hành vi của chúng.”
“Nha, đây cũng là đề tài tôi muốn thương lượng với các vị. Mọi người cũng đã rõ ràng hết rồi chứ? A, thiếu chút quên mất, bởi vì là dựa vào huyết mạch và giá trị may mắn của tôi, mọi người mới có thể tiến vào nơi này, ừ, nói cách khác, tôi xem như là người quản lý kiêm thủ vệ ở đây. Các người có thể tới đây, là vì tôi mở cửa cho các người vào, các người muốn rời đi…. cũng phải do tôi đá các người mới ra được.” Kim Dư vừa nói vừa lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp:
“Dựa vào tính duy nhất và tính độc quyền của bản nhân, giờ cho các vị hai sự lựa chọn.”
“Ngày mai muốn tham gia thưởng thức khoáng vật và mỹ thực của Địa Cầu, làm ơn nộp phí tham quan, phí du lịch và phí bảo vệ môi trường, tổng cộng là một trăm tử kim tệ. Hoặc là, tối nay tôi sẽ miễn phí cho các vị chuyến về.”