Cửa Hàng Dị Thú Số 138

Chương 93 :

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


Mọi người tạm thời trở lại đại bản doanh, cứ ngồi ngốc ở đó chờ đến rạng sáng mới rời đi. Thật ra mấy đứa dị thú thương tàn không sao hết, chỉ cần nghỉ ngơi lấy lại sức một lát, sẽ không còn chuyện gì hết.



Sở dĩ chậm trễ chút thời gian là vì Kim Dư còn phải tinh lọc độc tố trong cơ thể Hắc Phượng, lại phải tu bổ lại thần kinh cho nó. Trừ việc này ra, còn lại là vấn đề của bác sĩ vô lương.



Vốn mọi người đã muốn rời khỏi đây, ai ngờ vừa mới chớp mắt một cái, liền phát hiện một con điệp thú màu đen, sau đó lại không đi nữa.



Kỳ thật trước đó đã có nói qua, bác sĩ vô lương đặc biệt muốn có một con mê điệp thú, bởi vì đại công tử Kim gia cho rằng, vô luận là vẻ ngoài phong tao hay phất cánh một cái liền gây choáng một đám người của nó ra, sự phong tao của nó và của bản thân gã tuyệt đối là tuyệt phối!



Bởi vì Kim Khiêm có thế lực của Kim gia, cho nên khi gã vừa có được dị năng thì đã có thể dễ dàng tìm được cho mình một con dị thú phù hợp với gã rồi. Năm đó, khi Kim lão đầu biết cháu ngoại của mình có dị năng ‘Tỉ mỉ cực hạn’, tâm tình tốt vô cùng, lão còn tự thân lựa chọn dị thú cho cháu trai của mình cơ mà.



Nhưng khiến Kim lão và trên dưới Kim gia phải rớt mắt kính chính là, cái tên bác sĩ vô lương mới mười hai tuổi đầu kia chỉ nhìn lướt qua bốn con dị thú cấp B, hai con cấp B+ và một con cấp A thôi, liền xoay người đi, còn ném lại một câu:



“Con chỉ cần mê điệp thú!” Khiến Kim lão tức gần chết, nhưng lại không nỡ đánh thằng cháu.



Nhưng mà, cái gọi là khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm[62], trưởng bối Kim gia vừa mới biết trưởng tôn xuất sắc nhất nhà mình muốn một con mê điệp thú, liền nhờ người ký thác quan hệ hy vọng có thể giúp cháu trai nhà họ đạt được nguyện vọng, nhân tiện cũng để cho bọn họ thỏa mãn quyền lực trưởng bối luôn. Nhưng mà, dù người Kim gia có dùng bao nhiêu cách đi nữa, cũng không tìm được một con mê điệp thú đã được thuần dưỡng nào. Cho nên, trong suốt mười năm sau đó, Kim Khiêm vẫn cứ một mình lẻ bóng.



Cuối cùng Kim lão gia tử cảm thấy chấp niệm với cái con mê điệp thú của cháu trai nhà mình quá sâu, nhịn không được bèn áp dụng biện pháp cưỡng chế, thế là Kim Khiêm liền để lại một mảnh giấy, rồi tự mình đến Hoang Tinh tìm, kỳ thật là do gã không muốn trưởng bối phải bận tâm vì hắn nữa. Trước khi đi, Kim Khiêm đã tự nói với lòng đây là lần cuối cùng. Nếu lần này đến Hoang Tinh vẫn không tìm được mê điệp thú, vậy từ nay về sau gã sẽ thành thành thật thật nghe lời ông nội tìm một dị thú phụ trợ tốt. Dù sao với danh khí và gánh nặng càng lúc càng lớn đó, bản thân gã vẫn có chút ăn không tiêu.



Sau khi quay về, Kim Khiêm lại bị cái tên Kim Dư kỳ quái này xoay vòng vòng, khiến gã cảm thấy bản thân bị vướng chân vướng tay, không có thời gian nghĩ đến dị thú nữa, nên vẫn cứ kéo dài cho tới bây giờ, lúc này trưởng tôn Kim gia mới nhớ tới mê điệp thú của mình.



Kim Khiêm cảm thấy đây là một cơ hội, tuy biết bản thân có lẽ có chút vớ vẩn, nhưng Kim Khiêm có cảm giác, lần này gã khẳng định sẽ tìm được con mê điệp thú đã sắp tuyệt chủng kia, mà nguyên nhân, cũng là bởi vì cái con người giảo hoạt lại thiện lương hơn người kia. Kim Khiêm có đôi khi sẽ đột ngột sinh ra ý tưởng –



Người này giống như là một nguồn năng lượng, có thể hấp dẫn tất cả dị thú. Mặc kệ chúng nó có trốn ở đâu, có quyết định không bao giờ bước ra nữa hay không.



Chỉ là mãi cho đến lúc sắp rời khỏi Địa Cầu, Kim Khiêm vẫn không tìm được một nửa bóng dáng của mê điệp thú. Gã đã rất cẩn thận tìm kiếm từng chút một, nhưng tìm ra ra sự tồn tại của mê điệp thú.




Ngay sau đó, hắc điệp đậu trong lòng bàn tay Kim Dư bỗng phất cánh một cái, nhìn Kim Dư. Kim Dư sửng sốt một chốc, sau đó lại không nhịn được cười khẽ, nhìn Kim Khiêm, nói: “Ê, Tiểu Hắc hỏi anh, anh không có cách nào giúp nó hóa trang sao? Tốt xấu gì thì khoa học cũng đã phát triển tới mức thịnh vượng rồi mà.”



Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười tươi đầy thiện ý, Sơn Bạch Lộc càng trực tiếp hoan hô thành tiếng. Kim Khiêm thì lộ ra bộ dạng cười ngây ngô hiếm thấy, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng khôn khéo thường ngày, vui tươi hớn hở chạy tới đem Tiểu Hắc phủng ở trong tay.



“Yên tâm yên tâm, tao cam đoan sẽ ngụy trang cho mày tốt tới mức ngay cả mẹ ruột mày cũng nhận không ra mày luôn!!”



Nghe vậy mọi người lại trầm mặc, sau đó tiếp tục cười.



Cuối cùng Kim Dư nhìn đám dị thú vẫn còn đang ngóng trông bọn họ thì tủm tỉm phất tay, nói: “Lão đại tao đi tìm thức ăn và đồng bọn cho tụi bây, mai sẽ đem thịt tới, hôm nay nhịn chút đi a! Đừng nóng vội! Còn mày, phải chính là mày!! Trông coi lão cha mày và đám đàn em, chờ tao trở về! Đừng nhớ Tiểu Tuyết a!”



Vì thế, dưới ánh mắt sùng bái của chúng dị thú và ánh mắt xem thường co giật của Hỏa Phượng, mấy người Kim Dư lóe lên một cái, liền biến mất vô tung.



Lúc này, xung quanh các ngóc ngách gần cửa hàng thú cưng số 138 Ám Nhai Thủ Đô Tinh, đã có hơn một trăm tên tiểu đệ đàn em của các thế lực bang phái ẩn núp. Mấy tên này vừa ăn thức ăn nhanh vừa trừng mắt mà nhìn đăm đăm căn biệt thự đen thùi lùi lại rét lạnh kia, cực kỳ khổ bức không nói thành lời.



Mẹ nó a! Vì sao cái đám tai họa kia được ngủ còn bọn họ phải ở đây giám thị không được ngủ a! Rõ ràng ông chủ đã ngồi xe ngựa đi mất rồi, sao có chuyện nửa đêm bỗng từ trên trời giáng xuống chứ! Móa! Có phải là thần tiên đâu!



Ngay sau đó, một đạo lam quang không chói mắt nhưng trong đêm đen lại dị thường rõ ràng chợt từ trên trời giáng xuống, đích đến chính là cửa hàng của tập thể tai họa số 138 kia!!



! ! !



Nháy mắt thần kinh của đám tiểu đệ đang cắm cọc lập tức tập trung cao độ, thậm chí có vài người dùng quang võng vô cùng hưng phấn báo cáo:



“Báo cáo lão đại!! Ông chủ của đám tai họa kia đã trở lại!! Có thể lấy số a a a a a---!!”