Cửa Tiệm Cổ Quái

Chương 53 :

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Long Tử Vy đi rồi, tâm trạng của Hứa Tâm An bỗng chùng xuống, cô nằm dài trước bàn thu ngân ngơ ngẩn nhìn email trên máy tính.



“Làm gì thế?” Tất Phương gõ nhẹ vào đầu Hứa Tâm An.



“Tôi đang buồn, không biết viết thư thế nào để gửi cho cha đây.”



Tất Phương đưa điện thoại cho cô: “Gọi điện cho Tái Ngọc trước đã, nói cô

ấy điều tra người tên Long Tử Vy đó. Nếu những lời của Long Tử Vy nói là thật, cô sẽ không còn muộn phiền về việc viết thư cho cha cô nữa. Hơn

nữa, tôi thấy chuyện này chẳng có gì đáng để buồn rầu. Ông ấy nuôi cô

lớn, ông ấy là cha cô, cô là con của ông ấy, có chỗ nào không đúng đâu?

Cha mẹ ruột thịt của cô vẫn chưa tìm thấy, cô cũng chưa bao giờ gặp mặt

họ, bây giờ lại có thêm một người bác, cô cũng đâu tổn thất gì. Có thêm

một người giúp đỡ, không tốt hơn sao? Cô vớ được hời rồi muốn gì nữa.”



Nghe sao mà có lý thế này! Hứa Tâm An bĩu môi, có điều trong lòng vẫn xao

động. Người cha luôn đối xử tốt và thương yêu cô, không ngờ lại là chú

của cô.



“Năm đó cha nhận nuôi tôi, vì vậy mà đến giờ vẫn chưa kết hôn. Ông ấy hy sinh vì tôi quá nhiều.” Hứa Tâm An càng nghĩ càng đau

lòng.



Tất Phương nằm dài trên bàn, mặt đối mặt nhìn cô: “Này, sao cô lại đa sầu đa cảm như thế. Vậy sau khi tôi chết, cô có đau lòng vì

tôi không?”



Nước mắt Hứa Tâm An chực trào ra, cô vội đứng dậy,

đánh mạnh vào người Tất Phương: “Sao anh lại chọc tôi khóc thế, tôi

không thèm đau lòng. Anh muốn chết thì chết nhanh lên đi, đừng ở đó suốt ngày chọc giận người khác.”



“Chưa tìm ra Nến Hồn mà, chết thôi mà khó khăn đến vậy.”



Hứa Tâm An oa oa khóc lớn: “Đừng tìm Nến Hồn nữa được không? Nến Hồn đã mất từ lâu rồi. Anh đừng chết được không? Ngay cả cha mẹ ruột trông như thế nào tôi cũng không biết.”



Hứa Tâm An vòng qua chạy đến ôm chặt eo Tất Phương, gối lên vai anh ta khóc lớn rồi chùi nước mắt lên áo anh Tâm An.



Đúng là quá đáng mà! Tất Phương phát hiện sự nhẫn nại của mình lại tăng thêm một bậc. Bẩn chết đi được, còn ồn nữa chứ, cha mẹ cô thì có liên quan

gì đến anh ta đâu?



Vậy mà chẳng ngờ anh ta lại không đẩy cô ra.



Không những không làm thế, tối đó anh ta còn ra ngoài kéo thêm khách vào

tiệm, hôm đó cửa tiệm buôn bán không tệ. Nhìn thấy doanh số hôm nay Hứa

Tâm An tức khắc nở nụ cười hám tiền, Tất Phương liếc thấy liền bày vẻ

mặt khinh bỉ.



Tôi hôm đó Cầu Tái Ngọc đến nhà của Hứa Tâm An, cô

nàng đã điều tra chứng minh nhân dân và tấm hình do Hứa Tâm An cung cấp, Long Tử Vy không nói dối, đúng là hộ khẩu của bà ấy ở thành phố K, em

gái tên Long Tử Kỳ, hai mươi ba năm trước đúng là có ghi chép sinh trong bệnh viện. Còn bên nhà hr, cha Hứa quả thực có một người anh tên Hứa

Chiêu An. Long Tử Kỳ và Hứa Chiêu An vẫn còn trong danh sách những người mất tích của cảnh sát.



Hứa Tâm An rất đau lòng, Cầu Tái Ngọc bèn ở lại an ủi cô.



Lại nói đến Ngô Xuyên, những người có tên như thế rất nhiều, không điều tra được gì cả. hơn nữa cnt có gọi điện đến quán cà phê và cao ốc Kim Mộc,

định dùng thân phận cảnh sát để kiểm tra camera ở quán cà phê thì được

báo lúc đó camera gặp trục trặc kỹ thuật, không ghi hình được.



Sau khi Cầu Tái Ngọc đi khỏi, Hứa Tâm An lẳng lặng ngồi ở sau vườn thẫn

thờ, lát sau mới phát hiện Tất Phương đang ngồi bên cạnh.



“Không ngờ như vậy cũng không hù được cô.” Tất Phương cố ý xuất hiện bất ngờ vậy mà Hứa Tâm An vẫn thản nhiên như không.



“Anh rảnh rỗi quá đấy.”


Đúng là một vị thần thân

thiện đáng mến mà. Tự bản thân Tất Phương cũng thấy mình diễn vô cùng

hay. Anh ta nhìn về phía Hứa Tâm An ngầm hỏi, vừa lòng rồi chứ?



Vô cùng hài lòng! Hứa Tâm An lén nhét vài túi đậu hũ khô vào túi áo anh ta, thể hiện thái độ hết sức hài lòng của mình.



Các pháp sư hàng ma mừng rỡ, hàng ma bao nhiêu năm nay rồi đây là lần đầu

tiên họ nhìn thấy đại thần thời viễn cổ Tất Phương – Bắt tay với họ một

cái chắc không quá đáng chứ?!



Đại thần bắt tay với họ.



Hứa Tâm An thấy những người trong giới hàng ma này không được bình thường cho lắm.



Mọi người ngồi trên ghế sô-pha bắt đầu thảo luận, ai nấy đều đưa ra câu

hỏi, Tất Phương trả lời. Hứa Tâm An là đương sự trực tiếp trải qua

chuyện đó nhưng rất ít cơ hội phát biểu, bởi mọi sự chú ý đều tập trung

trên người Tất Phương.



Hứa Tâm An thấy cũng bình thường thôi,

thần linh luôn có ánh hào quang mà, cô hoàn toàn có thể lý giải được. Dù sao thì cô đâu có hiểu đống tên gọi về kết giới hay pháp thuật gì đó

nên cứ an phận ngồi yên lắng nghe thôi, lúc mọi người hỏi đến những vấn

đề chi tiết, cô mới giải đáp cụ thể.



“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra

Trần Bách Xuyên, hắn ít nhiều cũng có tiếng tăm trong nghề nhờ năng lực

pháp thuật mạnh. Người quen biết cũng khá nhiều, cho dù cố ý muốn che

giấu chắc chắn vẫn tìm ra được thôi, việc tìm được hắn chỉ là chuyện sớm muộn. Có điều hắn không thể thực hiện chuyện đó một mình được, tôi thấy chúng ta nên đề phòng đồng bọn của hắn. Hơn nữa đại thần nói rất đúng,

đối phó với người bình thường như cô Hứa không nhất thiết phải bày bố

pháp trận kết giới lớn như vậy. Có lẽ chúng còn có kế hoạch khác, muốn

đối phó với đối thủ lợi hại khác.” Người nói câu này là Đổng Khê – là

một nữ pháp sư hàng ma ba mươi tư tuổi, sở trường của cô ấy cũng là kết

giới, nên rất am hiểu Trần Bách Xuyên.



Hứa Tâm An vừa cắn đậu hũ

khô vừa nghĩ, cô ấy thật lợi hại, kết giới như vậy không phải là xong

một cái là thôi, những hiểm nguy chực chờ trong đó không ai lường trước

được.



“Tôi có thắc mắc.” Đổng Khê tiếp lời: “Nếu cô Hứa đây không phải người trong giới hàng ma, hoàn toàn không biết gì về pháp thuật,

vậy cô ấy làm sao thoát khỏi ảo cảnh?”



Hứa Tâm An tiếp tục ăn đậu hủ của mình, cái gì mà “cô ấy” chứ, rõ ràng cô đang ngồi trước mặt Đổng Khê, hỏi trực tiếp không được sao? Sao cô ấy lại hỏi Tất Phương mà

không hỏi cô nhỉ?



Hứa Tâm An nhìn về phía Tất Phương, Tất Phương

đang nhìn Đổng Khê, không chú ý đến Hứa Tâm An, cô bèn nhét một bao cá

sợi cho anh ta, để anh ta phải quay sang nhìn mình.



“Cô xem cô ấy ngốc như thế, chỉ biết ăn thôi.” Tất Phương vừa ăn cá sợi vừa trả lời

câu hỏi của Đổng Khê: “Bản thân mình tham ăn thì thôi đi còn kéo theo

người khác.”



Hứa Tâm An trừng mắt nhìn anh ta, anh ta đang nói cô hay nói chính mình vậy?



“Mọi người cũng biết, thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Hôm đó, Tâm An có chút may

mắn, hơn nữa tôi vẫn luôn tìm cô ấy, sau cùng mới cứu được cô ấy.” – Nói cũng như không.



Mọi người rất muốn lắc đầu, bọn họ không hiểu, hoàn toàn không hiểu, may mắn đó ở đâu ra chứ.