[Dịch]Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 1 : Chương 1
Ngày đăng: 18:23 27/08/19
Số 15 đường Phỉ Thúy có một tiệm nến, cửa tiệm trông rất bình thường, tên cũng bình thường không kém, là “Ánh Sáng”.
Hôm nay, có một vị khách kỳ lạ ghé thăm cửa tiệm.
Khi vị khách đẩy cửa bước vào, Hứa Tâm An đang cúi đầu lau mắt kính.
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên “ding dong”, cô vội nhiệt tình chào khách: “Hoan nghênh quý khách.”
Vừa nói cô vừa bất giác ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai trẻ thân hình cao lớn đang bước vào. Mái tóc anh ta màu đỏ nâu, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, trông tuấn tú vô cùng.
Hứa Tân An nhanh chóng đeo kính vào. Trai đẹp nha, phải ngắm kỹ cho sướng con mắt, thư giãn tâm tình nào.
“Cô là chủ tiệm hay là phụ việc?” Anh đẹp trai hỏi.
Hứa Tâm An ngẩn người, hỏi câu là sao?
“Xin hỏi anh muốn mua gì? Cửa tiệm chúng tôi chuyên bán các loại nến, đủ mọi công dụng như hỷ, tang, hương liệu, thắp sáng, trang trí… còn có nến điện tử, vừa tiện dụng, vừa bảo vệ môi trường, lại còn đẹp nữa. Hôm nay là lễ halloween, chúng tôi có bán bộ mặt nạ quỷ và đèn bí ngô, còn có chương trình ưu đãi mua một được ba, và tặng kẹo cho khách ghé thăm tiệm.”
“Cô là chủ tiệm hay là phụ việc?” Anh đẹp trai tóc đỏ mang vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn không để tâm đến bài giới thiệu nhiệt tình của Hứa Tâm An, cứng nhắc lặp lại câu hỏi lần nữa.
Thái độ hơi tệ, đúng là bất lịch sự thật. Hứa Tâm An nghĩ, mắt thì đã nhìn sướng rồi nhưng tâm tình thì không thư giãn nổi, anh chàng này có đẹp trai hơn nữa thì cũng phải trừ điểm thôi.
“Tôi chính là chủ tiệm.” Hứa Tân An thật sự muốn biết, đến cửa tiệm nhỏ này của cô mua nến thôi mà, chủ tiệm hay phụ việc ra tiếp đãi thì rốt cuộc có gì khác biệt?
“Là cô?” Anh đẹp trai đánh giá Hứa Tâm An một lượt từ trên xuống dưới, dường như có chút hoài nghi.
Hứa Tâm An mỉm cười với anh, thích tin hay không thì tùy, nụ cười vẫn được tặng miễn phí. Bây giờ bán nến cũng chẳng dễ gì, buôn bán nhỏ đúng là khó khăn mà.
Anh đẹp trai khẽ nhếch miệng: “Tôi là Tất Phương.”
“Ồ.”
Là Tất Phương, thì sao? Đang ra ám hiệu ư? Nếu anh ta nói anh ta là Hoàng Hà, cô có thể đáp lại ở đây không có Trường Giang, nhưng anh ta lại nói mình là Tất Phương, cô không biết Tất Phương phải đối với từ gì. Hơn nữa anh ta nói với giọng điệu kiêu căng, cô lại âm thầm trừ anh ta vài điểm.
Tất Phương nhíu mày: “Cô không biết tôi?” Giọng điệu như thể anh ta là đại minh tinh, cả thế giới đều phải biết anh ta vậy.
“Ngại quá, tôi không biết.” Hứa Tâm An cười tươi rói, dù sao cũng là mở cửa làm ăn, giữ thái độ niềm nở là chuyện nên làm. Bởi mới nói, buôn bán nhỏ đúng thật là cam go mà.
“Hỏa Thần Tất Phương.” Anh đẹp trai hùng hồn nói.
“Ồ.” Hứa Tâm An nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể bật ra từ này thôi.
“Ồ gì mà ồ?” Anh đẹp trai tự xưng là Tất Phương đã mất dần sự nhẫn nại, “Cô không đọc sách qua hả? Đến cả Tất Phương mà cũng không biết.”
“Tôi biết Tất Phương chứ!” Hứa Tâm An cố duy trì nụ cười, “Chính là con điểu tinh chứ gì.”
Cô chỉ không biết một tên tâm thần có ngoại hình rất đẹp trai bước vào cửa tiệm của cô ra vẻ kỳ quái nói “tôi là Tất Phương” thì cô nên đáp lại thế nào thôi. Chẳng lẽ đáp “Huynh đệ, đã lâu không gặp, tôi là Chúc Dung ” sao? Tất Phương thì có quan hệ gì với Chúc Dung? Chắc không có quan hệ giống Hoàng Hà và Trường Giang đâu nhỉ? Ai biết chứ cô thì không. Thẳng thắng là không hiểu thì cũng đâu có chết ai.
“Điểu tinh?” Cơ mặt Tất Phương khẽ giật, “Tôi không phải điểu tinh, tôi là Thần Hỏa Mộc.”
“Ồ.” Hứa Tâm An gật đầu. Anh ta quả thật không thể là điểu tinh, cô cảm thấy giống tâm thần hơn.
Tất Phương là Thần Hỏa Mộc trong thần thoại, cái này cô biết. Theo truyền thuyết, Tất Phương là điềm báo hỏa hoạn, cũng có người nói khi Hoàng Đế xuất chinh đại chiến với yêu quái ở Hoàng Sơn, Giao Long dẫn chiến xa, Tất Phương theo bên cạnh. Nhưng thần thoại thì sẽ có nhiều bản truyền miệng khác nhau, đa số đều nói nó có hình dạng giống con Sếu, chỉ có một chân, có bản lại nói nó chỉ có một cánh, thân màu xanh, có điểm thêm hoa văn màu đỏ. Hứa Tâm An nhìn mái tóc của anh chàng, chúng cũng được nhuộm đỏ, hóa trang cũng giống thật. Nhưng nếu có thêm một chiếc mặt nạ hình chim nữa thì càng giống hơn.
“Vậy rốt cuộc anh muốn mua gì ạ?” Hứa Tâm An hỏi, “Hôm nay là halloween, ra cửa rẽ phải sẽ thấy quảng trường Phỉ Thúy, ở đó đang tổ chức vũ hội hóa trang ngoài trời. Tuy là ngày lễ của phương Tây, nhưng dù muốn hóa trang thành Tất Phương hay Diêm Vương, hay là yêu ma quỷ quái nào khác đều không thành vấn đề. Nhưng có điều tiệm chúng tôi đã bán hết mặt nạ quỷ nhe răng rồi, mặt nạ của các yêu quái họ chim thì không có, chỉ còn lại hai đôi cánh đen số nhỏ thôi, có bốn chiếc cánh cũng ngầu lắm đúng không. Hôm nay là ngày lễ, cho nên tất cả các sản phẩm dùng trong ngày này đều được giảm hai mươi phần trăm đó.”
Tất Phương mặt vẫn lạnh lùng, trừng mắt nhìn cô như con ngốc.
Thế nào? Hứa Tâm An nở nụ cười giả tạo nhìn lại anh ta.
Cô là một bà chủ tận tụy biết bao, cố gắng để bán được sản phẩm thế đấy, cả tên tâm thần cũng không bỏ qua, ba già mà thấy được cảnh này chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt cho xem.
“Tôi muốn mua nến hồn.” Cuối cùng Tất Phương lên tiếng.
“Nến gọi hồn sao?” Hứa Tâm An mỉm cười, “Anh đến đúng nơi rồi đó, loại nến đặc thù như thế, những tiệm khác không có đâu. Trên nến gọi hồn hình bùa chú đặc biệt, thắp lên vào ngày đầu thất, đặt quần áo của người chết ở bên cạnh, có thể gọi hồn của người đó trở về, tuy anh nhìn không thấy, nhưng những lời anh nói họ đều nghe được cả. Có thể nhân cơ hội này mà nói cho hết những lời chưa kịp nói với họ khi họ còn sống. Nhưng khi nến tắt, thì người đó cũng phải đi, không còn cơ hội trở lại nữa, cho nên nhất định phải nắm chắc cơ hội này…”
Tất Phương gắt gỏng ngắt lời cô: “Tôi không cần nến gọi hồn, tôi cần nến hồn.”
“Loại nến có hai chữ ‘nến’ và ‘hồn’ thì chỉ có ‘nến gọi hồn’ này thôi.” Trong lòng Hứa Tâm An đang nhiệt liệt vỗ tay cho sự nhẫn nại của chính mình.
“Cái tôi cần là ‘Nến Hồn’, chỉ có hai chữ ‘Nến Hồn’.”
Giọng điệu vừa kiêu căng vừa hống hách, mái tóc màu đỏ nâu khiến anh ta trông như đang nổi lửa phừng phừng. Đôi mắt rất đẹp, khóe môi mím lại cũng rất ra dáng.
Nể tình anh ta đẹp trai như thế, cô nhịn thêm một lát vậy. Hứa Tâm An động viên chính mình xong, tiếp tục mỉm cười: “Vậy xin hỏi nến hồn mà anh cần có công dụng gì?”
“Thắp nến hồn lên, chủ tiệm niệm chú, niệm xong chú, thần ma chịu phép sẽ chết đi không chút đau đớn. Mà còn là chết thật sự.”
Hứa Tâm An không giữ vẻ mỉm cười được nữa.
Thần ma chịu phép? Chết thật sự?
“Vậy bình thường thần ma đều giả chết cả hay sao?” Tuy đây không phải trọng điểm, nhưng cô thật sự rất hiếu kỳ.
Tất Phương khẽ gõ lên mặt bàn của cô: “Trọng điểm là nến hồn ở đâu? Mau lấy ra đây.”
“Không, không, trọng điểm là thần ma ở đâu?”
“Ở ngay trước mặt cô.”
Hứa Tâm An há hốc miệng, cô biết bây giờ mình chắc chắn trong rất ngốc, nhưng cô thật sự không muốn kìm nén thêm chút nào nữa… Bỏ phứt cái vẻ tươi cười đó đi. Nhìn người ta mà xem, tâm thần mà còn ung dung tự tin vô cùng, còn tiêu sái có khí chất, đây là một cảnh giới hoàn toàn mới đấy. Cô đã được mở rộng tầm mắt rồi, cũng xem như không lỗ lã gì.
“Vậy xin hỏi vị thần đây…” Rõ ràng là con điểu tinh, nhưng giờ không phải lúc so đo cách gọi với anh ta, cũng không phải lúc cho anh ta biết sự thật tàn khốc là anh ta chỉ là loài người bị tâm thần mà thôi, cô thật sự rất tò mò, “Ngài đến tiệm tôi là để tìm chết hả?”
“Cửa tiệm của cô không phải tiệm Tìm Chết đó sao?”
“Tiệm gì cơ?”
“Tiệm Tìm Chết.”
== Hết Chương Một==
Kịch ngắn:
Tất Phương: Ha ha ha, các vị khán giả, chúc mừng, cuối cùng các bạn cũng đợi được một nam thần chân chính.
Khán giả: …
Nam chính A: …
Nam chính B: Chẳng lẽ chúng tôi là nam thần giả sao???!!!
Nam chính C: Mới đến mà đã ngạo mạn thế rồi???!!!
Nam chính D: Xem ra lại có thể mở sạp bán vũ khí rồi!!!
Nam chính E: Tôi phải mài lại thanh đao của mình mới được!!!
Tác giả: Mọi người bình tĩnh, anh ta nói thiếu mất chữ “kinh” đó mà.
Tất Phương: …
Ghi chú: Chúc Dung là nhân vật trong thần thoại Trung Hoa Cổ, có tên gốc là Trọng Lê, hiệu Xích Đế, được người đời sau tôn là Thần Lửa.