[Dịch]Cửa Tiệm Cổ Quái
Chương 30 : Chương 8.3
Ngày đăng: 18:23 27/08/19
Khoảng thời gian cận Tết này tiệm nến kinh doanh khá tốt, Hứa Tâm An lại vô cùng thích kiếm tiền nên rất cố gắng đóng hàng chuyển hàng, làm một số chương trình khuyến mãi trong tiệm, vân vân, phải bù lại tổn thất đóng tiệm nửa ngày mới được. Gần đến chiều, cô nhận được điện thoại của cha Hứa, ông đặt xong vé rồi, tầm sáng ngày mốt sẽ về đến thành phố W. Hứa Tâm An nói sẽ đến sân bay đón ông. Hai cha con hết sức vui mừng luôn miệng bảo gặp mặt nói sau, sau đó lại vì tiết kiệm tiền điện thoại mà vội vàng cúp máy.
Long Tử Vy không ngừng nhận được cuộc gọi, lên mạng điều tra chút tin tức. Tối qua Phương Thư Lượng thức cả đêm chạy xe sang tỉnh khác, gặp một ông cụ thông hiểu điển tích trong giới hàng ma để tìm những ghi chép có liên quan đến “Dẫn hồn nhập nến”. Phù Lương thì ở lại công ty lên mạng điều tra. Tần Hướng Vũ và Quách Tấn hôm nay liên lạc người quen trong giới ở thành phố, tiếp tục nghe ngóng về Trần Bách Xuyên và dò thám tình hình của Hà Nghĩa.
Huỳnh Thiên Hạo liên hệ bạn của mình ở thành phố S để nghe ngóng tin tức. Còn Đổng Khê thì trở về ngõ Lục Ẩm.
Ngày hôm nay sóng yên biển lặng, tối đến mọi người họp mặt tại nhà của Hứa Tâm An. Hứa Tâm An không giúp được gì nên thấy áy náy vô cùng. Trong lúc đợi mọi người tan họp, cô liền lôi đống sách hàng ma và pháp khí Long Tử Vy tặng ra học. Cũng không biết tại sao, có lẽ có bác ở bên cạnh khiến cô thấy rất áp lực, nên cô bỗng thấy mình có thể đọc hiểu được, Long Tử Vy hướng dẫn vài kĩ thuật cho cô, ngày hôm nay trôi qua như thế.
Trước khi đi ngủ Hứa Tâm An đem áo ra phơi, thấy bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Tất Phương biến ra đom đóm giả lừa cô. Đến tận lúc lên giường đi ngủ cô vẫn còn nghĩ đến chuyện này, và cô biết rằng, cô đang nhớ anh ta nhiều lắm.
Tầm chiều bốn năm giờ ngày hôm sau Đổng Khê đến cửa tiệm, mang theo tin tức mới: “Hôm nay tôi lén quan sát đại sư huynh, chiều này anh ấy nhận được cuộc điện thoại rất thần bí, còn tránh chúng tôi. Tôi lén sang đó nghe trộm, chỉ nghe được vài câu, anh ấy nói “Lấy được chưa? Vậy thì đủ rồi. Không cần lo về Hứa Tâm An nữa, bên cô ta khá phiền phức, nhiều người nhìn vào thì nguy hiểm hơn. Đây giờ đủ thì tốt rồi.” Những lời sau đó tôi nghe không rõ nữa, dường như anh ấy phát hiện ra nên tôi nhanh chóng rời đi.”
Long Tử Vy cả kinh: “Lấy được rồi, đủ rồi là có ý gì? Trần Bách Xuyên lại gây án sao?”
Đổng Khê nói: “Tôi nghe giống như có ý đó, hình như bọn họ biết không thể ra tay với Tâm An nên đã chuyển mục tiêu. Mục đích của họ là cường hồn, hoặc là cường hồn của chủ tiệm Tìm Cái Chết, có lẽ Trần Bách Xuyên đã có danh sách trong tay.”
Hứa Tâm An nói chen vào: “Nhưng cũng lạ lắm, đại sư huynh của cô còn gọi điện nhắc tôi cẩn thận, nói là Trần Bách Xuyên không buông tha cho tôi đâu.”
Đổng Khê: “Thực tế chẳng phải Trần Bách Xuyên đã rời khỏi đây sao? Có lẽ hắn về thành phố S để ra tay cũng nên.”
“Nếu vậy thì kế hoạch của hắn nhất định rất gấp gáp, nếu không sẽ chẳng bỏ qua Tâm An mà đi tìm mục tiêu khác nhanh như thế. Hắn lấy đủ hồn phách rồi nhất định còn kế hoạch khác.” Long Tử Vy nói.
“Đáng tiếc chúng ta không hề có chút manh mối để biết hắn muốn làm gì. Tôi do dự cả ngày không biết có nên nói với sư phụ để ông hỏi đại sư huynh hay không, song lại sợ sư phụ không muốn quan tâm chuyện này, hoặc là ông sẽ đứng về phía đại sư huynh, vì ông cũng khá thích Trần Bách Xuyên. Lỡ mà như vậy thì tôi sẽ bị đại sư huynh chú ý hơn, như thế càng bất lợi.” Đổng Khê ngừng rồi nói tiếp, “Hay là chúng ta điều tra xem thành phố S có xảy ra chuyện lạ gì không…”
Còn chưa dứt lời thì Huỳnh Thiên Hạo gọi điện tới, anh ta nói bạn anh ta ở thành phố S báo hôm qua có một ông chủ tiệm nến đột ngột chết trong tiệm, trên người không có bất kì vết thương nào, cũng không có bệnh nặng, người chứng kiến tận mắt nói là nhìn thấy rắn, tuy nhiên sau đó lại không thấy con rắn nào cả.
“Chủ tiệm nến sao?” Long Tử Vy và Đổng Khê liền nhìn nhau.
“Tôi đã nhờ bạn bè đi điều tra lịch sử của cửa tiệm đó, Trần Bách Xuyên mới trở về đã xảy ra chuyện, đúng là quá trùng hợp. Người trong giới ở thành phố S nói là bị đoạt hồn, lại có người đồn cửa tiệm cũ của Trần Bách Xuyên có bày bố trận pháp. Tuy nhiên bạn tôi vẫn chưa đến xem xét hiện trường, cũng không nhìn thấy thi thể, chỉ nghe nói thôi.”Huỳnh Thiên Hạo tiếp tục: “Theo tôi nghĩ, Trần Bách Xuyên đột nhiên đóng cửa tiệm rời khỏi quê nhất định vì đã gặp chuyện gì, lúc ấy hắn đã phát hiện được gì đó, có lẽ vì vậy mà mới xuất hiện kế hoạch này, cần phải thu thập các cường hồn khắp nơi nên hắn phải rời đi. Bây giờ, tất cả đã đầy đủ, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần về lại đó để thực hiện kế hoạch. Tôi nghĩ chúng ta nên đến đó một chuyến.”
Long Tử Vy chau mày, quả thật phải đến đó một chuyến. Lời của Hà Nghĩa và chuyện đã xảy ra ở thành phố S đều trùng khớp. Anh ta nói đã lấy đủ hồn, vậy có phải đồng nghĩa với việc kế hoạch của Trần Bách Xuyên sắp thực hiện được rồi không?
Long Tử Vy suy tính: “Đổng Khê, cô ở lại thành phố W, đừng để đại sư huynh của cô sinh nghi, tránh việc anh ta báo tin cho Trần Bách Xuyên. Tôi với Thiên Hạo sẽ đến thành phố W một chuyến tìm hiểu tình hình.”
“Không thành vấn đề.” Đổng Khê đồng ý ngay tắp lự.
“Trước mắt chắc là Tâm An sẽ không gặp nguy hiểm, để đề phòng bất trắc mong cô đến ở cùng nó, chủ yếu buổi tối, trong nhà không có ai, đám Phù Lương là đàn ông, không tiện cho lắm.”
“Yên tâm đi, tối tôi sẽ đến ở cùng với Tâm An.”
Hứa Tâm An không có ý kiến gì về sự sắp xếp đó, trên thực tế cô nghĩ có người ở cạnh hay không cũng không sao, gan cô to mà, ở một mình cũng không sợ. Cha cô sắp về rồi, trong nhà sẽ không thiếu người.
Long Tử Vy gọi điện cho Phù Lương bảo anh ta đặt vé máy bay giúp bà và Huỳnh Thiên Hạo, dặn dò đám người trong công ty vừa điều tra vừa chăm sóc Hứa Tâm An, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa. Sáng sớm hôm sau Long Tử Vy và Huỳnh Thiên Hạo bay chuyến sớm đến thành phố S.
Đổng Khê giữ lời hứa, tối hôm đó đến cửa tiệm ở cùng Hứa Tâm An, còn đem theo quần áo thay để ngủ qua đêm làm Hứa Tâm An thấy rất ngại. Nhưng con người của Đổng Khê hòa đồng, tính tình dễ chịu nên mau chóng thân quen, hai người huyên thuyên cười nói với nhau suốt, rất vui vẻ. Đổng Khê dạy Tâm An không hiểu, Đổng Khê liền kiên nhẫn giảng dạy. Cô ta còn kể rất nhiều chuyện vui về quá trình học pháp thuật hàng ma, bắt yêu diệt ma, Hứa Tâm An chăm chú lắng nghe khiến Đổng Khê cười cô lớn gan quá, không ngờ lại không sợ yêu quái.
Nhắc đến yêu quái, Hứa Tâm An chợt nhớ đến Chuột béo. Cả ngày nay cô không thấy Chuột béo đến ăn cơm. Tuy nghiên Hứa Tâm An cũng không nhớ đến nó, cho rằng có lẽ Chuột béo đã đi chơi xa, hoặc bị Tất Phương dọa sợ quá, hoặc là đang cố gắng tìm đồng loại nghe ngóng tin tức.
Ấy thế nhưng cô không hề biết Chuột béo từ xa đã nghe tiếng cô gọi, hớn hở chạy đến, khi tới cửa liền biến thành hình người chuẩn bị bấm chuông thì đột nhiên cứng đờ, sau đó nhón chân bước từng bước lui về sau, lùi được mấy bước liền biến thành chuột chạy mất.
Tối hôm nay Hứa Tâm An không yên giấc, nghĩ đến sáng ngày mai có thể gặp được cha nên trong lòng hơi kích động. Với lại cô lại nhớ Tất Phương, không biết bây giờ anh ta đang ở đâu, đã tìm được Giao Long chưa? Có cơm ăn không? Nơi đó có xa lắm không? Máy bay có tới được không? Có xe lửa không? Anh ta lười như vậy, đi xa nhất định vất vả lắm?
Hứa Tâm An nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên phát hiện mình không ở trong phòng ngủ mà đang nằm trên một cành cây cổ thụ to, có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao qua những kẽ lá.
Hứa Tâm An cả kinh, cứ tưởng mình lại vào trong ảo cảnh liền bật dậy, chợt nghe bên cạnh có người nói: “Cô lại lẩm bẩm gì đó?”
Tất Phương?
Hứa Tâm An quay lại, đúng là Tất Phương, anh ta đang ngồi cạnh cô với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Anh là thật hay đây là ảo cảnh nữa thế? Hay là tôi đang nằm mơ?” Hứa Tâm An bình tĩnh hỏi.
“Cô nói xem?” Tất Phương chau mày, “Chẳng lẽ cô thường xuyên mơ thấy tôi?”
Hứa Tâm An đưa tay véo mạnh vào mặt anh ta làm Tất Phương la oai oái, quay mặt tránh đi.
“Xem ra đúng là thật rồi.”
Tất Phương véo lại cô, đau quá! Hứa Tâm An bèn đánh anh ta một cái thật mạnh. Quả nhiên là thật.
“Nhưng cũng có thể là ảo cảnh. Cảm giác bị công kích trong ảo cảnh cũng rất chân thật.”
“Ảo cảnh cái đầu cô”. Tất Phương kéo sợi dây chuyền trên cổ cô, lấy phiến lông vũ ra khỏi cổ áo, “Cô đeo dây chuyền lông vũ của tôi, nên chúng ta có thể cảm ứng với nhau. Tôi nghe thấy cô đang nhớ tôi, cứ lải nhải suốt không thôi.”
Hứa Tâm An không mặc áo trong, phiến lông vũ nằm ngang ngực khiến mặt cô đỏ bừng vì ngứa, tay siết thành nắm đấm Tất Phương: “Nói thì nói đi, đụng tay đụng chân làm gì.”
“Rốt cuộc là ai đụng tay đụng chân?” Anh ta là người bị đánh mà!
Hứa Tâm An đánh xong cảm thấy rất thoải mái, bèn hỏi: “Đây là đâu thế?”
“Núi Bạch Kim.” Tất Phương xoa chỗ cánh tay vừa bị đánh – Đúng là bạo lực.
“Đẹp quá.” Hứa Tâm An ngồi trên cây nhìn cảnh đêm tròn cánh rừng bạt ngàn, bóng cây và những vì sao trên bầu trời hợp lại thành một, đẹp tuyệt, “Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy bầu trời sao đẹp như thế, nhưng nơi này lạnh quá.” Trên người cô chỉ mặc mỗi áo ngủ nên nổi hết da gà vì quá lạnh.
Tất Phương nghe cô bảo lạnh liền phất tay – “soạt”, phía sau lập tức hiện ta đôi cánh lửa đỏ vàng bao trùm Hứa Tâm An, kéo cô lại gần anh ta. Hứa Tâm An chợt thấy ấm áp và thoải mái hơn nhiều.
“Sao tôi lại đến được đây vậy?”
“Chúng ta cảm ứng lẫn nhau, ý thức của cô có thể vào không gian của tôi, có thể thấy được những gì tôi thấy.”
“Nên thật ra bây giờ tôi đang nằm ngủ trong phòng đúng không?”
“Đúng, cô không có cảm giác gì sao?”
“Không có, nhưng có thể nhìn thấy cảnh rừng này quả thực rất thần kì.”
“Cô có thể đối cảnh vật ở đây trở về không gian của cô.”
“Có thể chuyển đổi sao?” Hứa Tâm An bật cười, cô thấy khá thú vị, “Như vậy chúng ta không cần nói chuyện trên cây, có thể vào phòng ngủ rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Tất Phương giúp cô gỡ mái tóc dài vướng hai bên má.
“Phải làm thế nào?”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần cô muốn đổi thì đổi được thôi. Có điều phải trong phạm vi tôi cho phép.”
“Tại sao phải được anh cho phép?” Hứa Tâm An nhìn phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, phát hiện mình không cần đeo kính cũng có thể nhìn rất rõ. Cô đoán chắc là vì đây không phải thế giới thực.
“Bởi vì pháp lực của tôi mạnh hơn cô, nên cô phải chịu khống chế của tôi.” Tất Phương huênh hoang nói.
“Anh tưởng đang chuyển kênh ti-vi à.” Hứa Tâm An khinh bỉ anh ta.
“Gần giống như thế.”
“Vậy anh đồng ý đi.” Hứa Tâm An quay sang nhìn Tất Phương, thấy anh ta cũng đang nhìn cô. Đôi mắt của anh ta màu nâu đậm, dưới ánh sáng của những vì sao nhìn càng đẹp hơn.
“Tôi không ngăn cản cô.” Tất Phương chớp mắt, khóe miệng khẽ cong lên nhìn cô.
Hứa Tâm An chau mày, nói: “Vậy tại sao vẫn chưa đổi được?”
“Do cô không muốn, cô thích nơi này.”
“Ai nói thế, tôi rất muốn đổi, tôi vô cùng thích cảm giác giống như chuyển kênh ti-vi.” Lời vừa dứt cô phát hiện mình đang nằm trong chăn đệm ấm áp, ngay cả tư thế cũng y như lúc nãy, còn cả Tất Phương đang ngồi bên cạnh, dựa vào đầu giường.
“Cô xem, thật sự muốn thì sẽ thành công thôi.”
“Nếu tôi muốn quay về đó thì sao?”
“Vậy phải được sự cho phép của tôi, vì tôi mới là người ở không gian đó. Cũng giống như cô và tôi trong không gian này, cô cho phép tôi mới được vào.”
“Không cần những thứ như thần chú gì đó sao? Thiên linh linh địa linh linh, để tôi sang gặp Tất Phương gì đó à?”
Tất Phương cười ha ha, “Không cần, cô đeo phiến lông vũ thì sẽ có một số pháp lực của tôi, chỉ cần muốn là được thôi, song phải được tôi cho phép.”
“Được rồi, đừng có nhấn mạnh câu đó mãi thế.” Hứa Tâm An nghĩ rồi nói: “Vậy tôi muốn biến ra đom đóm được không? Giống như lần trước anh biến ra vậy."
“Cái đó đơn giản nhất, chắc có thể làm được.”
Hứa Tâm An tập trung tinh thần nghĩ đến đom đóm, biến biến biến. Kết quả chẳng có nổi một tia lửa nhỏ nhoi nào xuất hiện.
Nhìn dáng vẻ híp mắt nìn thở của cô, Tất Phương cười nghiêng ngả đến đau cả bụng, ngã lăn trên chăn, “Cô chỉ muốn xem đom đóm thôi, sao làm giống như đang đi ị thế.”
Dám nói thục nữ như cô đang đi ị. Hứa Tâm An đưa tay đánh Tất Phương một trận, càng đánh Tất Phương càng cười dữ dội hơn, “Đúng là rất giống đang đi ị.”
“Anh nhìn thấy dáng vẻ đi ị của tôi rồi à!”
“Tôi tưởng tượng ra.”
Hứa Tâm An lại đánh anh ta một trận nữa, có ai dám tưởng tượng cảnh cô đi ị đâu, sao không nghĩ đến chuyện gì tốt hơn.
Tất Phương cười hả hê rồi lăn một vòng trên chăn, nằm ngửa thở dài. Cười mệt quá, anh ta cần được nghỉ ngơi.
Hứa Tâm An không phục chút nào, lại hỏi: “Vậy tôi muốn bay được không? Tôi dùng pháp lực của anh biến ra đôi cánh, bay lượn trên trời giống như siêu nhân ấy.”
“Có lẽ không được.”
“Tại sao? Khó hơn một cấp thì tôi không làm được sao?”
“Ngay cả việc biến ra tia lửa nhỏ đơn giản như thế cô cũng không làm được, còn muốn bay à.”
“Pặp.” Tất Phương bị đánh nữa.
“Được được, bởi vì cô không phải tôi. Ánh lửa do biến hóa mà ra, trong đầu cô có cảnh vật cụ thể nên có thể mượn pháp lực của tôi để làm. Nhưng bay lượn phải do cô tự làm lấy, không thể biến ra được, mà cô làm gì có trải nghiệm thực tế, nên không làm được thôi.”
“Vậy nếu anh đưa tôi bay mấy lần, tôi có kinh nghiệm rồi thì có phải sẽ làm được không?”
“Trên lý thuyết là được, có điều cũng tùy thuộc vào sự khống chế của cô. Cô hoàn toàn không có pháp lực, trong ý thức của cô không có nó nên cô không khống chế được, giống như bây giờ cô không thể biến ra đom đóm vậy.”
“Nếu tôi luyện tập nhiều hơn, có ý thức rồi có phải sẽ thực hiện được không?”
“Có lẽ thế. Thực ra tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra trên người cô, rất bất thường. Cô có thiên nhãn nhưng lại bị cận thị nặng. Từ trước đến giờ cô chưa từng tiếp xúc đến việc hàng ma, vậy mà bị nhốt trong ảo cảnh đột nhiên lại có pháp lực đối kháng, ở chỗ Cao Kiến Nghiêu lại có thể tự mình trở về thế giới hiện thực, chạm vào pháp khí của ông ấy, rồi sau khi chuyện đó trôi qua cô lại trở về làm một người vô dụng. Từ đó tới nay tôi chưa gặp phải chuyện như thế bao giờ. Nên cô cần phải luyện tập nhiều hơn, còn chuyện luyện tập thế nào, tôi hoàn toàn không trả lời được.”
“Vậy nếu tôi không đeo phiến lông vũ của anh thì không thể mượn pháp lực của anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cũng không thể cảm ứng với anh như vậy nữa đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi vẫn muốn ngắm cảnh đêm núi Bạch Kim.”
Cô vừa nói xong thì cảnh vật trước mắt liền thay đổi, cô lại ngồi trên thân đại thụ, cảnh rừng đêm mênh mông đẹp như tranh vẽ, Tất Phương vẫn dùng đôi cánh ôm lấy cô, tư thế y hệt như lúc nãy.
“Oa.” Hứa Tâm An vô cùng phấn khích, “Ở chỗ này anh có thể đưa tôi bay không?”
“Được chứ, nhưng tôi không muốn.” Tất Phương biếng nhác dựa vào thân cây, “Bay mãi mới đến được đây, tìm cả ngày chẳng được tin tức gì có ích, mệt chết đi được.”
“Được rồi, thông cảm cho anh vậy.” Hứa Tâm An xoa đầu Tất Phương như dỗ dành con nít, Tất Phương dùng ánh mắt để khinh bỉ cô.
“Sao muộn thế rồi cô còn chưa ngủ, nhớ tôi không ngủ được sao?”
“Sáng mai chín giờ bốn mươi phút chuyến bay của cha sẽ hạ cánh. Ông ấy đi lâu như thế, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện, nếu nhìn thấy ông ấy có lẽ tôi sẽ xúc động.” Hứa Tâm An nắm chặt tay, mặt đỏ ửng, dáng vẻ quả thật xúc động.
“Cô không nhớ đến tôi thì chúng ta làm sao cảm ứng được chứ?” Tất Phương lườm cô, vẻ mặt “Cô đừng giả vờ, tôi biết hết.”
“Đúng vậy, không ngủ được nên nhớ đến anh. Không biết anh thế nào nên tôi lo lắng.” Hứa Tâm An thừa nhận, “Bây giờ biết rồi, anh ở một nơi cảnh sắc đẹp như tranh, không bị thương, không gặp chuyện gì, chỉ chưa tìm ra Giao Long.”
“Ừm.” Hứa Tâm An thừa nhận có nhớ đến mình là được rồi, Tất Phương thấy rất hài lòng, khép chặt đôi cánh, hỏi: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh nữa.” Hứa Tâm An ngồi xếp bằng trên đôi cánh của anh ta ngắm sao, tâm trạng tốt vô cùng. “Sau này tôi muốn tìm anh thì chỉ cần cố nghĩ đến anh là được phải không, có cần điều kiện gì khác không hay phải do anh chủ động liên lạc mới được không? Giống như việc gọi điện thoại vậy, anh nhận được tín hiệu của tôi, sau đó anh nhớ đến tôi, vậy mới kết nối được, có phải thế không? Vậy lúc anh nhớ đến tôi, tôi cũng cảm nhận được, thì phải làm thế nào mới liên lạc được với anh?”
Tất Phương ngạc nhiên hồi lâu mới phản ứng. Eo ôi, lúc nãy đúng là thấy mệt nên anh ta tìm cây cổ thụ lớn nhất nghỉ ngơi một lát, rồi nhớ đến cô, nên nghe được cô đang lẩm bẩm nhớ đến mình. Lần cô bị nhốt trong ảo cảnh anh ta ở nhà bán đắt hàng, nghĩ là cô trở về chắc chắn sẽ vui, nên nhớ đến cô, sau đó nghe được tiếng gọi cầu cứu.
Tuy có lông vũ thì hai người không cần phải đồng thời nghĩ đến nhau mới liên kết được, nhưng đúng là lúc này anh ta đã nhớ đến cô.
Tất Phương nhìn chằm chằm vào Hứa Tâm An, lúc cô không đeo kính, cô thanh tú dễ thương hơn, đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài, cánh mũi be bé đậu trên bờ môi hồng hào đúng là rất đáng yêu. Bây giờ cô đang mặc áo ngủ cổ trễ để lộ xương quai xanh hết sức gợi cảm.
“Anh đang nhìn gì thế?” Hứa Tâm An đợi cả buổi vẫn chưa có câu trả lời bèn quay sang nhìn Tất Phương, “Rốt cuộc làm thế nào mới kết nối được, anh dạy tôi đi, sau này có cảnh đẹp thì gọi tôi đến xem cùng.”
Đột nhiên gương mặt của Tất Phương thoáng nóng bừng, “Hứ”, anh ta xoay mặt lại, ném Hứa Tâm An trở về nhà.
Hứa Tâm An vẫn chưa hiểu vì sao Tất Phương lại “Hứ”, chớp mắt cô lại trở về phòng của mình, vẫn nằm trên giường, chỉ có điều lần này không còn Tất Phương nữa.
Hứa Tâm An ngơ ngác, lại làm sao thế, chẳng phải đang nói chuyện vui vẻ sao. Cô đang khiêm tốn thỉnh giáo anh ta, không hiểu thì hỏi mà, chẳng qua nói hơi nhiều chút thôi. Anh ta không muốn cô làm phiền mình ngắm cảnh thì cứ nói một tiếng, cô đâu phải không biết điều, “Đúng là khó hiểu!”, Hứa Tâm An thầm chửi mắng trong lòng.
“Hứ!” Không ngờ cô lại nghe anh ta đáp lại.
“Hứ!” Cô cũng hứ lại, đồ đáng ghét. Đi ngủ thôi, không đùa nữa, mai cô còn phải đi đón cha. Lần này Hứa Tâm An mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Tất Phương không cảm nhận được Hứa Tâm An nữa, chợt thấy mất vui, đúng là phụ nữ vô tình, mới đó đã ngủ rồi ư? Anh ta niệm câu chú, dựa vào pháp lực của lông vũ có thể nhìn được Hứa Tâm An. Đúng là ngủ rồi. Không ngờ ngủ nhanh như vậy! Nói thêm vài câu đi chứ, chẳng phải cô còn nhiều điều muốn hỏi anh sao?
Tất Phương nhìn Hứa Tâm An đang nằm trên giường, dựa vào thân cây thở dài, nhìn cô như thế đúng là vừa mắt lại thấy đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc là con người sống không được lâu, sinh mạng rất ngắn ngủi. Nghĩ đến chuyện Hứa Tâm An chỉ sống được chừng ấy năm, anh ta thật sự thấy rất đáng tiếc.