Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 5 : Bảo hộ em trai như người cha bảo vệ con (4)

Ngày đăng: 23:24 21/04/20


"Cha..." Vinh Ninh đột nhiên xuất hiện ôm chằm lấy, hai tay tăng thêm lực, ôm chặt lấy thân thể cục cưng, làm cho bé hơi có chút hô hấp không thông.



Ai da, cha của bé đến cùng là làm sao vậy, đột nhiên dùng lực lớn như vậy đối với bé làm cái gì?



Cục cưng nhíu lông mày lại, thở dài than ngắn, giọng nói yếu ớt nói, "Cha , cha muốn khiến cho cục cưng hít thở không thông sao?"



Trời ạ, hiện tại bé thật sự khát vọng mình có thể hô hấp thêm được nhiều không khí. Bé thật sắp bị Vinh Ninh ôm chết.



"Khụ khụ..." Vinh Ninh nhất thời chủ quan thế nhưng quên cục cưng còn là đứa bé, theo bản năng tăng chút sức lực, không phát hiện ra sẽ làm cục cưng khổ sở như vậy.



Vinh Ninh buông thân thể của bé ra nói xin lỗi, "Cha chỉ là có chút hưng phấn cùng hạnh phúc."



Từ trên trời giáng xuống một cục cưng, đúng là kéo dài sinh mạng của hắn, trong thân thể của bé chảy dòng máu của hắn.



"Phải không?" Cục cưng nghi hoặc hỏi, hiển nhiên là có chút không tin.



"Đương nhiên, bằng không cục cưng cho là gì?"



"Cục cưng còn tưởng rằng cha có sở thích luyến đồng."



"..." Vinh Ninh trầm mặc, lòng tự trọng bị đả kích , gương mặt này của hắn, rõ ràng đáng yêu như vậy, đến cùng biến thái ở đâu.



"Cha, cục cưng là con gái ruột của cha, không thể đối với cục cưng có ý nghĩ không an phận.”



Cục cưng duỗi ra một ngón tay, cái đầu nhỏ ở trước mặt Vinh Ninh quơ quơ, "Đó là không tuân theo quy cũ."



"Con..."



Vinh Ninh bị tiểu tổ tông này hành hạ quả thực dở khóc dở cười.



"Đại thiếu gia." Thím Trần biến mất lại trở về ở sau lưng Vinh Ninh thấp giọng nói, "Abbott tiên sinh đang dẫn theo trợ lí đến đây."
Đừng tưởng rằng bà lớn tuổi, đôi tai của bà còn chưa có thoái hóa đâu.



"Khụ khụ!" Thím Trần ho khan vài tiếng, nắm chặt tay, Vinh Ninh cũng có thể nhìn thấy trên trán của bà đang xuất hiện gân xanh.



"Đại thiếu gia, tiểu thư, cái gì tôi cũng có thể nghe!"



Hai cha con bị phát hiện vụng trộm nhưng thật ra là trực tiếp nói xấu sau lưng lập tức thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc tựa như là đứa trẻ lần đầu tiên chuẩn bị lên đài.



Cho đến khi thím Trần lui ra khỏi phòng, thần kinh hai người khẩn trương mới buông lỏng ra, không nhịn được thở dài một hơi.



"Cục cưng, sau này lúc nói xấu, phải chân chính nói sau lưng người khác, không thể nói khi người còn chưa biến mất, nghe rõ không?"



"Vâng!" Cục cưng gật đầu nói, "Cục cưng nghe rõ, cha."



Về điểm này, hai cha con đều chung nhận thức vỗ tay ăn thề.



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------



Vinh Ninh đẩy nhanh tốc độ ăn mặc, mặc áo hồng nhạt ngắn tay, quần jean, phối hợp cùng khăn quàng cổ ô vuông trắng đen. Càng chứng tỏ là ánh mặt trời đáng yêu.



Ngược lại cục cưng mặc T-shirt của Vinh Viễn, đầu tóc dài sấy khô tự nhiên bỏ qua hai bên.



Cục cưng nói, kiểu tóc nữ sinh chính là phải dựa theo quần áo mặc ngày đó phối hợp, không mặc đúng quần áo, tuyệt đối không chải đầu ra cửa.



Vinh Ninh không thể làm gì gật đầu đáp ứng, đành phải cùng cục cưng ngồi ở trong phòng khách chờ Abbott mang theo người đến.



Trong lúc đó thím Trần đúng là âm hồn bất tán cách năm phút là đi ra báo giờ, "Thời gian Đại thiếu gia cùng Lê tiểu ước định còn có xx phút."



Giọng nói kia còn có tiếng bước chân như âm hồn chưa từng xuất hiện, mang theo oán khí nhè nhẹ.