Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!
Chương 7 : Tương lai không chấp nhận có mẹ ghẻ! (2)
Ngày đăng: 23:24 21/04/20
Đã từng… lúc hắn còn là một đứa trẻ, hắn còn lấy những sợi tóc đen đem ra làm trò chơi.
Nhưng vì sao khi nhìn thấy tóc của bé, hắn lại không muốn trêu chọc ?
Vinh Ninh nhìn dây buộc tóc trên đầu cục cưng quấn lấy những sợi tóc trông thật rối mắt.
Cục cưng cúi đầu, không cần nhìn tới mình trong gương, bé cũng biết rõ mình bây giờ khó coi như thế nào, đầu tóc không khác gì một tổ chim.
Vinh Ninh hình như dùng lực tương đối lớn, khiến dây buộc tóc thắt chặt lấy
sợi tóc. Cục cưng cảm giác đầu bé vừa đau vừa ngứa, giống như lập tức sẽ nổ tung.
Vinh Ninh thẹn thùng nhìn khuôn mặt cục cưng trong gương, thảm thiết...
Đôi mắt cục cưng bị tóc mai trên trán phủ kín, làm cho hắn nhìn không thấy mắt bé đâu.
"Ưm... Cục cưng..." Vinh Ninh trong lòng áy náy càng lớn, một cô bé xinh xắn,
lại bị tay nghề thô sơ, bàn tay cứng rắn của hắn khiến đầu tóc bé trở
nên bù xù.
"Ưm... Cục cưng?" Vinh Ninh kêu bé lần nữa, cục cưng ngẩng đầu lên, òa một tiếng khóc lớn lên, "Oa... Cha thật ngốc! Làm tóc cục
cưng đau quá!"
Nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong hốc mắt cục cưng chảy ra, tiếng khóc thảm thiết làm cho trái tim Vinh Ninh như bị tan vỡ .
"
ưm - -" thời gian hơn nửa ngày trôi qua , Vinh Ninh cũng không biết đến cùng hắn phải làm gì mới tốt.
Hắn vội vàng hấp tấp, đi tới đi lui trước mặt cục cưng, tiếng cục cưng kêu đau càng lớn khiến hắn không ngừng run rẩy.
"Cục cưng đừng khóc, là cha sai rồi..." Vinh Ninh đưa gương mặt đau khổ nhìn bé.
"Đều là lỗi tại cha, đều là cha sai, tay nghề không tốt làm cho cục cưng trở nên xấu xí."
Vừa nghe đến hai chữ xấu xí, tiếng khóc cục cưng trở nên càng lớn, "Oa... Cục cưng biến thành xấu xí!"
Cục cưng nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bời, khó coi muốn chết, vừa
nghi hoặc nhìn cây kéo Vinh Ninh đang cầm trong tay, rồi lại nhìn khuôn
mặt tươi cười của cha.
Cho dù không muốn, bé cũng sẽ không để mình mang bộ dạng này ra ngoài gặp người .
Thở dài một hơi, bé đành phải ngoan ngoãn đi đến chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Vinh Ninh.
Nhìn vẻ mặt của Vinh Ninh qua chiếc gương, bé chu cái miệng nhỏ nói, "Cha, người nhất định phải cẩn thận một chút, nếu không..."
Câu nói kế tiếp, cục cưng liền dừng lại, thuận tiện lạnh lùng hừ vài câu uy hiếp, tóm lại là muốn Vinh Ninh cẩn thận một chút, nếu không nghe lời,
bé liền làm cho hắn đẹp mắt.
Con gái lớn hơn trời, nói cái gì chính
là cái đó, trên mặt Vinh Ninh xuất hiện bộ dáng tươi cười như chú cún,
dùng sức gật đầu "Biết rõ biết rõ, cha ra tay nhất định sẽ nhẹ nhàng,
cũng sẽ rất cẩn thận."
Vì không để cho cục cưng nghi ngờ, Vinh Ninh liền giơ hai ngón tay của mình lên, hắn sẽ cẩn thận làm nhẹ nhàng nhất.
Cục cưng vẫn thở dài như cũ, huống chi hiện tại hoàn toàn không có phương pháp khác.
Vốn muốn trêu cợt Vinh Ninh một chút, không nghĩ tới cha mình thật vụng về, ngay cả đầu tóc cũng không biết chải, làm hại bé mất kiểu tóc đẹp.
Nam nhân tâm chính là thô, ngón tay cũng ngốc muốn chết, thật không biết vì sao trên thế giới thợ cắt tóc nổi tiếng đều là nam, trùng hợp cha của
bé cũng là nam, như thế nào cách xa nhau lớn như vậy?
Cục cưng nhìn Vinh Ninh dè dặt cầm lấy cây kéo, nhìn sợi dây rối lại thành một bó.
Vinh Ninh đang nghĩ làm như thế nào mới tốt, đây chính là cuộc sống của hắn, không thể có nửa điểm sơ sẩy.
Cục cưng trầm tư một lát, thì cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng vẫn
là không nhịn được mở miệng "Cha, mặc dù người không có bộ ngực,nhưng
thật ra người là nữ có đúng hay không?"